Trang

Saturday, March 29, 2014

Võ Đang

Hoa Văn biên soạn

Võ Đang được nhắc tới trong nhiều các tác phẩm kiếm hiệp của Kim Dung, đặc biệt là trong bộ Xạ điêu tam bộ khúc (Anh hùng xạ điêu, Thần điêu hiệp lữ, Ỷ thiên đồ long ký), cũng như trong Tiếu ngạo giang hồ ...









>> Xem trên kênh Kiếm hiệp Kim Dung:




Võ Đang – Đỉnh núi trầm mặc, nơi khởi đầu những mối tình bi hùng võ lâm

Nơi gươm đạo hòa làm một

Trong thế giới giang hồ của Kim Dung – nơi cao thủ tung hoành, ân oán chất chồng – có một ngọn núi vẫn trầm mặc đứng nhìn bao sóng gió. Đó là Võ Đang.

Môn phái Võ Đang được nhắc đến đậm nét và là một dòng chảy chính trong tác phẩm Ỷ thiên đồ long ký, phần cuối của Xạ điêu tam bộ khúc.

Không ồn ào như Cái Bang, không hào nhoáng như Hoa Sơn, không nhuốm màu thù hận như Minh Giáo – Võ Đang là vùng đất của sự tĩnh lặng, của nội công thâm sâu, của đạo lý vững như núi.

Ở đó, có Trương Tam Phong sống suốt hai thế kỷ mà vẫn thần thái phi phàm. Một huyền thoại sống.

Có chàng trai Trương Vô Kỵ, giáo chủ dẫn dắt Ma giáo từng bước đi về hướng chính nghĩa, yêu nước. Là người cuối cùng nắm giữ cả Đồ Long đao lẫn Ỷ Thiên kiếm, nhưng trái tim vướng bốn mối tình.

Có Trương Thúy Sơn, người cha kiêu hùng chọn cái chết để giữ trọn đạo nghĩa.

Và có Võ Đang thất hiệp, những ngọn đèn sáng của chính khí giang hồ.

......

Chưởng môn Trương Tam Phong và mối tình với Quách Tương khi còn trẻ

Trước khi trở thành huyền thoại, Trương Tam Phong từng là một chú tiểu tên Trương Quân Bảo, theo chân sư phụ Giác Viễn học võ và trông coi Tàng kinh các tại Thiếu Lâm tự.

Và chính tại đây, định mệnh đã đưa đẩy chú tiểu nhỏ gặp lại Quách Tương – cô gái 18 tuổi vô cùng xinh đẹp, phong thái tự do phóng khoáng như thân phụ mẫu của nàng là cặp đôi lừng lẫy giang hồ Quách Tĩnh - Hoàng Dung.

Khi đó, Quách Tương đang dong duổi khắp nơi dò hỏi tung tích của thần điệu đại hiệp Dương Quá (lúc này đã kết hôn cùng Tiểu Long Nữ chủ nhân Cổ mộ và mất tích trên chốn giang hồ mấy năm qua).

Chú tiểu nhỏ ngây thơ, cô nữ hiệp đang phiền muộn trong lòng với tình cảm đơn phương dành cho Thần điêu đại hiệp Dương Quá – một cuộc gặp thoáng qua nhưng lưu dấu cả đời. Quách Tương ra đi, tặng lại cho chú tiểu đôi tượng La hán đồ chơi ẩn chứa pho võ công tuyệt kỹ. Món quà mà Trương Tam Phong luôn mang trong mình suốt cuộc đời, với lòng trân trọng, thiết tha trầm lặng ghi khắc trong tim.

Quách Tương sau này lập nên phái Nga Mi, còn Trương Quân Bảo thì mang mối tình chưa kịp nở ấy lên núi Võ Đang, bắt đầu một cuộc tu hành dài không dứt.

Người ta nói, chính vì ảnh hưởng của Quách Tương, mà kiếm pháp và võ học của Trương Tam Phong mang theo một phong thái nhẹ nhàng, từ bi, nhưng sâu sắc đến vô cùng. Tình không thành, nhưng thành đạo.

Lập phái: Đạo và kiếm hợp nhất

Sau khi rời Thiếu Lâm, Trương Quân Bảo tu luyện trên núi Võ Đang – vùng đất linh thiêng của Đạo giáo. Ông lĩnh ngộ âm dương ngũ hành, kết hợp võ học Phật gia và triết lý Đạo gia, sáng lập nên phái Võ Đang, lấy tôn chỉ: “Lấy nhu thắng cương, lấy tĩnh chế động, lấy đạo hóa người.”

Không lập giáo đường, không truyền tụng kinh kệ, Trương Tam Phong lấy gươm làm đạo, lấy khí làm thần, lấy lòng nhân để hoá giải hận thù. Từ đó, Võ Đang trở thành đỉnh cao võ học nội gia, sánh ngang Thiếu Lâm nhưng đi theo con đường khác hẳn: con đường của sự tĩnh tại và minh triết.

Về nguồn gốc võ công của môn phái Võ Đang, có ảnh hưởng lớn từ Cửu Dương Chân Kinh (hay còn có tên là Cửu Dương Thần Công) là pho sách võ thuật chỉ dẫn cách luyện nội công. Cửu Dương Thần Công được Giác Viễn thiền sư vô tình mà đọc thuộc trong cuốn Lăng Già Kinh. Trong lần chạy trốn khỏi chùa Thiếu Lâm, trước khi qua đời, Giác Viễn đại sư đã đọc lại toàn bộ nội dung Cửu Dương Thần Công rồi viên tịch. Khi đó, có 3 người cùng vô tình nghe được là: Trương Quân Bảo, Quách Tương và Vô Sắc thiền sư.

Từ đó mỗi người đã hiểu theo nghĩa của mình, mà về sau nghiên cứu chuyển hoá thành võ công tâm đắc của mình. Vì thế, các chiêu số, nội công của phái Thiếu lâm, Võ Đang và Nga Mi đều có màu sắc của Cửu Dương Thần Công.

....

Chuyện tình Trương Vô Kỵ – giữa kiếm và trái tim

Hậu duệ của Võ Đang – Trương Vô Kỵ, con trai của Trương Thúy Sơn và Ân Tố Tố – là một nhân vật trung tâm trong Ỷ Thiên Đồ Long Ký. Trên hành trình khám phá thân thế, chàng đồng thời vướng vào bốn mối tình đậm chất bi kịch: 

- Triệu Mẫn – công chúa Mông Cổ thông minh, sắc sảo, dám yêu và dám từ bỏ tất cả vì người mình yêu.

- Chu Chỉ Nhược – người con gái hiền dịu nhưng bị thù hận chi phối, phản bội và dằn vặt. Nàng đồng phải phải gánh vác trọng trách là chưởng môn Nga mi phái.

- Tiểu Chiêu – cô gái nhỏ dị quốc hiền hậu, yêu Trương Vô Kỵ tha thiết nhưng phải rời xa vì lời hứa với mẫu thân.

- Ân Ly – người chị họ dịu dàng, chung thủy, hy sinh mà không cần đáp lại.

Mỗi người con gái đều vô cùng xinh đẹp, là một mặt gương phản chiếu nội tâm Trương Vô Kỵ – một chàng trai không chỉ giỏi võ, mà còn mang trái tim thánh thiện, chịu đựng và nhân hậu. Chàng không phải một chiến thần lạnh lùng – chàng là một anh hùng biết yêu, biết đau, và biết tha thứ.

Trương Thúy Sơn – một đời, một kiếp, một lời thề

Cha của Trương Vô Kỵ – Trương Thúy Sơn – là đệ tử thứ năm của Trương Tam Phong, nổi bật vì khí chất cương nghị, nội công thâm hậu và kiếm pháp siêu phàm.

Khi lạc vào băng đảo cùng Ân Tố Tố, con gái của giáo chủ Thiên Ưng giáo, hai người đã có một chuyện tình sâu sắc, nên nghĩa vợ chồng nơi đảo hoang. Tại đây, hai vợ chồng kết nghĩa huynh đệ với Tạ Tốn, là một cao thủ của Ma giáo, vốn đã gây ra hàng loạt vụ tàn sát kinh hoàng, đang bị võ lâm truy tìm trả thù.

Về lại Trung Nguyên, Trương Thúy Sơn đứng giữa hai đầu chiến tuyến: một bên là sư môn Võ Đang, một bên là gia đình vợ và con trai. Bị ép khai ra tung tích Tạ Tốn và uẩn ức không thể giải thích, chàng chọn cách tự sát giữa đại hội võ lâm, giữ vẹn toàn nghĩa khí và danh dự cho Võ Đang. Một cái chết bi tráng, đẹp và đau đớn, trở thành một trong những chương tình yêu đáng nhớ nhất trong toàn bộ thế giới truyện Kim Dung. Nàng Ân Tố Tố cũng tự đoạt mạng, cùng chết bên chồng trong tiếng kêu khóc thảng thốt hãi hùng của cậu bé Trương Vô Kỵ.

Võ Đang thất hiệp – bảy vì sao chính nghĩa

Trương Tam Phong khi lập phái đã truyền thụ võ học cho bảy đệ tử xuất sắc đời thứ nhất, lừng danh trên chốn giang hồ, được võ lâm gọi là Võ Đang thất hiệp, mỗi người là một đóa hoa của chính nghĩa:

- Tống Viễn Kiều: Đại sư huynh điềm đạm, kiên định.

- Du Đại Nham: Tàn tật nhưng trí tuệ và võ công thâm hậu.

- Du Liên Châu: giỏi chiến thuật, luôn hành sự cẩn trọng.

- Trương Tòng Khê: Nắm giữ nhiều bí kíp võ học.

- Trương Thúy Sơn: Hào sảng, chính trực, bi kịch nhưng sáng ngời.

- Ân Lê Đình: Si tình, lặng lẽ, trái tim son sắt. Chàng có mối tình si với nàng Kỷ Hiểu Phù của Nga Mi phái.

- Mạc Thanh Cốc: Ít nói nhưng nội lực thâm sâu, thường hành đạo trong bóng tối.

Họ không chỉ là đệ tử, mà là bảy trụ cột linh hồn của phái Võ Đang, luôn gắn bó, bảo vệ nhau và giữ vững chính khí giang hồ.

Võ công Võ Đang – nhẹ như gió, mạnh như trời

Đều do Trương Tam Phong nghiên cứu mà sáng tạo ra.

Thái Cực quyền

Môn quyền pháp trứ danh, lấy động thắng tĩnh, xoay tròn như âm dương tương sinh. Chiêu thức chậm rãi nhưng khiến đối thủ không thể tiếp cận.

Thái Cực kiếm

Kiếm pháp thần diệu, không đi theo hình thức, mà tùy tâm vận động. Mỗi chiêu như một bức tranh sống, linh động và khó lường.

Nội công tâm pháp

Cốt lõi của Võ Đang – từ hô hấp, khí huyết đến tâm pháp – đều đạt đến đỉnh cao. Nhờ đó, Trương Tam Phong sống tới gần 200 tuổi, còn các đệ tử đạt đến mức độ dưỡng sinh – trị thương – thấu thị tâm ý.

Những tình tiết đáng nhớ về Võ Đang trong truyện Kim Dung

Cuộc chiến bảo vệ Trương Vô Kỵ lúc còn nhỏ: Trương Tam Phong một mình chấn áp cả đám cao thủ, chứng minh uy lực tuyệt đỉnh.

Lễ mừng thọ 100 tuổi của Trương Tam Phong: Một dịp quy tụ võ lâm quần hùng, là minh chứng cho vị thế tối cao của Võ Đang.

Trương Thuý Sơn lần đầu gặp Ân Tố Tố khi nàng gây vụ thảm sát giết hại 72 người ở Long Môn tiêu cục. Sau đó hai người cùng ra đảo xem thanh Đồ long đao, tại đây gặp Tạ Tốn.

Triệu Mẫn giả làm giáo chủ Ma giáo Trương Vô Kỵ, dẫn bầu đoàn triều đình với nhiều đại cao thủ tấn công núi Võ Đang, nhằm trấn áp uy tín Trương Tam Phong nhưng thất bại.

Trận chiến giữa Chu Chỉ Nhược và Võ Đang thất hiệp trên đỉnh Thiếu thất. Chu Chỉ Nhược dùng Cửu âm bạch cốt trảo lấn át Võ Đang. Liền sau đó Chu Chỉ Nhược đả bại Trương Vô Kỵ, đoạt danh hiệu Đệ nhất cao thủ võ lâm tại đại hội đồ sư, xử tội Tạ Tốn.

Cảnh Trương Vô Kỵ dắt theo Triệu Mẫn về ra mắt sư tổ: Vị chưởng môn già Trương Tam Phong không trách cứ, chỉ mỉm cười đạm nhiên – một chi tiết cảm động, đầy nhân hậu.

Võ Đang – đỉnh cao không tranh giành, ánh sáng giữa sương mù

Không xưng bá, không cầu danh, không gây hấn, không ồn ào. Võ Đang tồn tại như một dải lụa trắng giữa chiến trường, ung dung mà bất bại.

Dưới ánh trăng mờ trên đỉnh Võ Đang, người ta thấy một bóng lão đạo đang luyện kiếm một mình. Kiếm không để giết người, mà để giữ gìn hòa khí nhân gian. Người ấy chính là Trương Tam Phong – và Võ Đang, mãi là nơi đạo và tình gặp nhau, nơi võ học trở thành triết lý sống.

....

Trong tác phẩm Ỷ thiên đồ long ký:

Trong Ỷ thiên đồ long ký (cô gái đồ long), môn phái Võ Đang thành lập được khoảng 70 năm, lúc này sư tổ Trương Tam Phong tuổi đã rất cao. Ông có lứa đệ tử đời thứ nhất gồm 7 người đều là nam nhân (gọi chung là Võ Đang thất hiệp) cũng đều đã trưởng thành, vào tuổi trung niên. Và ông cũng vừa nghiên cứu, sáng chế ra môn võ công Thái cực quyền.

Sơ đồ thành viên như sau:





Dưới đây là đoạn trích trong tác phẩm, nói về thời khắc cuối cùng khi sư Giác Viễn qua đời, và Trương Quân Bảo cùng Quách Tương có mặt. Và việc Trương Quân Bảo (lúc này là Trương Tam Phong) sáng lập ra môn phái Võ Đang lừng danh thiên hạ.

Chỉ thấy Giác Viễn vẫn cúi đầu nhắm mắt, dường như chưa tỉnh. Trương Quân Bảo tiến lên thưa:

- Sư phụ tỉnh dậy đi, thủ tọa La Hán Đường đang nói chuyện với sư phụ đó.

Giác Viễn vẫn không động đậy. Trương Quân Bảo kinh hoảng chạy tới, giơ tay sờ vào trán ông ta, thấy lạnh ngắt, hóa ra đã viên tịch từ lâu rồi. Trương Quân Bảo đau đớn quá, phục xuống kêu lên:

- Sư phụ, sư phụ!

Thế nhưng ông ta làm sao có thể sống lại được. 

Trương Quân Bảo khóc lóc một hồi, Quách Tương cũng sụt sùi mãi. Tăng chúng chùa Thiếu Lâm khi viên tịch đều hỏa hóa. Cho nên hai người đi kiếm cành khô thiêu pháp thân của Giác Viễn. Quách Tương nói:

- Trương huynh đệ, tăng chúng chùa Thiếu Lâm chắc chưa bỏ qua cho ngươi đâu, ngươi nên hết sức cẩn thận. Chúng ta từ biệt nhau nơi này, sau này có lúc gặp lại.

Trương Quân Bảo gạt lệ đáp:

- Quách cô nương, cô đi đâu? Cho tôi đi theo với được không?

Quách Tương thấy y hỏi mình đi đâu, trong lòng chua chát, nói:

- Ta chân trời góc biển, hành tung không nhất định, chính mình cũng chưa biết đi đâu. Trương huynh đệ, ngươi tuổi còn nhỏ, lại không có chút lịch duyệt giang hồ nào, tăng chúng chùa Thiếu Lâm đang đi tìm bắt ngươi ở hướng đông, chỉ biết thế.

Nàng tháo chiếc vòng đeo tay đưa cho y, nói:

- Ngươi đem chiếc vòng này đến thành Tương Dương kiếm cha mẹ ta, hai ông bà ắt sẽ đối đãi với ngươi tử tế. Chỉ cần ngươi ở với cha mẹ ta thì dù tăng chúng chùa Thiếu Lâm có hung ác đến đâu, cũng không dám đến tìm ngươi làm khó dễ.

Trương Quân Bảo nuốt lệ nhận chiếc vòng. Quách Tương lại nói tiếp:

- Ngươi nói với cha mẹ ta rằng, ta vẫn khỏe mạnh, ông bà đừng mong đợi. Cha ta rất yêu kẻ thiếu niên anh hùng, thấy ngươi là một nhân tài thế này, không chừng sẽ thu ngươi làm đồ đệ. Em trai ta trung hậu thật thà, chắc sẽ thân thiết với ngươi lắm đấy. Chỉ có chị ta tính tình hơi nóng, mỗi khi không vừa ý, ăn nói chẳng nể nang ai. Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn vâng lời, thì không sao cả.

Nói xong nàng quay đầu đi thẳng.

Trương Quân Bảo thấy trời đất mênh mông nhưng sao không có chỗ nào cho mình an thân, đứng trước đống tro hỏa táng sư phụ trầm ngâm cả nửa ngày, mới ra đi. Đi được một quãng, chợt quay đầu, gánh đôi thùng sắt sư phụ để lại, thất thểu bước đi. Trong núi rừng hoang vu, một thiếu niên gầy gò lặng lẽ theo hướng tây mà đi, lòng buồn rười rượi, nói sao cho xiết cái cảnh thân cô chiếc bóng, lênh đênh không nhà.

Đi được nửa tháng, đã đến cảnh giới tỉnh Hồ Bắc, không còn cách thành Tương Dương bao xa. Các nhà sư chùa Thiếu Lâm trước sau vẫn không đuổi kịp y chính vì Vô Sắc thiền sư có lòng che chở, cố ý dẫn tăng chúng theo hướng đông mà tìm, thành ra hai bên càng lúc càng xa hơn.

Xế trưa hôm đó y đến trước một ngọn núi lớn, thấy cây cối rậm rạp um tùm, sơn thế cực kỳ hùng vĩ. Hỏi thăm những người dân quanh đó, mới biết núi này tên gọi là Võ Đương. Y ngồi dưới chân núi, tựa lưng vào một hòn đá mà nghỉ, bỗng thấy một đôi nam nữ nhà quê từ con đường nhỏ bên núi đi tới. Hai người sánh vai mà đi, trông thật thân mật, rõ ràng là một đôi vợ chồng trẻ. Người đàn bà vừa đi vừa liến thoắng luôn mồm phiền trách anh chồng. Người đàn ông thì chỉ cúi đầu, lặng thinh không đáp.

Bỗng nghe người vợ nói với chồng:

- Anh là một nam tử hán, đại trượng phu, lại không chịu tự mình làm ăn riêng, lại đến ăn nhờ ở đậu chị và anh rể, nếu không đâu đến nỗi bị nhục nhã như thế. Vợ chồng mình còn mạnh chân khỏe tay, tay làm hàm nhai, dù rau dưa cà muối, cơm cháo qua ngày cũng được, có phải thảnh thơi không? Chứ anh không dám tự lập ở riêng, sinh ra trên đời này cũng uổng.

Người đàn ông ậm ừ mấy tiếng, người đàn bà lại tiếp:

- Người đời có nói rằng, ngoài cái chết ra chẳng có cái gì gọi là lớn hết, chẳng lẽ không nhờ vả người khác không sống được hay sao?

Người chồng nghe vợ dồn cho một trận không dám mở lời đáp lại, cái mặt bành bạnh bây giờ tím lại.

- Những câu nói của người vợ từng chữ len vào tim Trương Quân Bảo:?Anh là một nam tử hán, đại trượng phu, lại không chịu tự mình làm ăn riêng? nếu không đâu đến nỗi bị nhục nhã như thế? Người đời có nói rằng, ngoài cái chết ra chẳng có cái gì gọi là lớn hết, chẳng lẽ không nhờ vả người khác không sống được hay sao??

Y nhìn theo đôi vợ chồng nhà quê, đứng ngơ ngẩn một hồi, trong lòng trăn qua trở lại, nghĩ đến những câu của người đàn bà. Chỉ thấy người đàn ông đứng thẳng người lên, không biết nói mấy câu gì với vợ, mà nghe hai người cười rộ lên, tựa hồ người chồng đã quyết chí tự lập, nên cả hai đều sung sướng.

Trương Quân Bảo lại nghĩ tiếp:?Quách cô nương có nói rằng, bà chị cô ta tính tình nóng nảy, ăn nói không nể mặt ai nên muốn ta chiều lòng bà ấy. Ta đường đường là một người đàn ông, đâu lẽ phải hạ mình quị lụy người khác, cong lưng uốn gối mong được yên thân. Đến như hai người nhà quê kia còn dám hiên ngang đứng ra ở riêng, ta Trương Quân Bảo lẽ nào lại phải nép mình trong hàng rào nhà người ta, chờ người ta sai bảo.

Y nghĩ tới đó, trong lòng đã quyết nên gánh đôi thùng sắt, trèo lên núi Võ Đương, kiếm một cái hang, khát thì tìm suối, đói ăn trái hoang, chăm chỉ tập luyện Cửu Dương Chân Kinh mà Giác Viễn đã truyền cho.

Vài năm sau, bỗng dưng hiểu ra: "Đạt Ma tổ sư là người Thiên Trúc, dẫu có biết viết chữ Trung Hoa, thì văn lý cũng thô sơ. Bộ Cửu Dương Chân Kinh này văn chương kỳ diệu khúc chiết, người nước khác nhất định không sao viết ra được, hẳn là nhân sĩ Trung Thổ đời sau sáng tác. Có lẽ là tăng lữ của chùa Thiếu Lâm, giả thác tên tuổi Đạt Ma tổ sư, viết trong những mép lề cuốn kinh Lăng Già.?

Cái đạo lý đó, người vốn dĩ tin tưởng hoàn toàn vào kinh điển, không dám thay đổi biến hóa như Giác Viễn không sao hiểu được. Có điều lý lẽ không có gì để chứng minh, Trương Quân Bảo lúc đó tuổi còn nhỏ, cũng không biết chắc là suy định của mình có đúng hay không.

Y được Giác Viễn dạy dỗ đã lâu, bộ Cửu Dương Chân Kinh này mười phần cũng biết được năm sáu, trong mươi năm sau nội lực lại càng tiến bộ. Về sau y lại đọc kỹ Đạo Tạng, tâm đắc được phép luyện khí của đạo gia. Một ngày kia, y tại trong núi nhàn du, ngửng lên xem mây bay, nhìn xuống ngắm nước chảy, cảm thấy sở ngộ nên trở về động suy nghĩ liên tiếp bảy ngày bảy đêm, bỗng nhiên quán thông được cái lẽ nhu khắc cương trong võ học, vui sướng quá, ngẩng mặt lên cười một hồi dài.
Chính tiếng cười đó đã khai sinh ra một vị đại tông sư trước chưa có ai mà sau cũng không ai theo kịp. Những gì y tự mình tìm ra, cộng thêm với lẽ xung hư viên thông của Đạo gia, và nội công của pho Cửu Dương Chân Kinh đã khai sáng ra nền tảng cho võ công của phái Võ Đương mà nghìn năm sau vẫn còn chói lọi.

Về sau y du ngoạn phương Bắc đến vùng Bảo Minh, nhìn thấy ba ngọn núi tú lệ hùng vĩ,?vươn lên đâm vào mây, lại nhân đã sở ngộ về võ học nên tự đặt cho mình tên hiệu Tam Phong. Đó chính là kỳ nhân Trương Tam Phong trong lịch sử võ học của Trung Quốc.

Trong tác phẩm Tiếu ngạo giang hồ

Võ Đang từng xung đột với Nhật Nguyệt thần giáo, bị các trưởng lão của NNTG cướp mất cây thần kiếm truyền đời từ Trương Tam Phong dùng để luyện Thái cực kiếm. Khi đó, Xung Hư đạo trưởng là một đạo sĩ đắc đạo, luyện Thái cực quyền, Thái cực kiếm đến độ xuất thần nhập hóa. Ông đã lặng lẽ theo dõi hành vi của chàng trai Lệnh Hồ Xung, và biết chàng thực sự là một đại trượng phu.

Khi Lệnh Hồ Xung dẫn quần hùng lên Thiếu Lâm tự cứu Nhậm Doanh Doanh, ông đã đóng giả một nông phu bình thường đấu kiếm với chàng. Lệnh Hồ Xung đã suýt bị bại trận dưới tay Xung Hư, buộc phải liều mạng để đánh vào chỗ sơ hở của Thái cực kiếm và dành chiến thắng. Xung Hư rất khâm phục Lệnh Hồ Xung và rất ủng hộ chàng. Trong cuộc đấu ở Thiếu Lâm tự, Xung Hư đã nhận thua Lệnh Hồ Xung và khiến Nhậm Ngã Hành từ khâm phục một nửa con người tăng thành 3/4. Xung Hư đạo trưởng kết bạn thân với Phương Chứng đại sư của Thiếu Lâm và được coi là một trong những cao thủ số một lúc đó.

...........

Tham khảo:

Võ Đang cũng là một môn phái có thật ngoài đời, nhưng cũng là một đạo giáo lớn trong võ lâm, nổi tiếng ngang ngửa với chùa Thiếu Lâm tung sơn của phật giáo. Trên giang hồ có câu “Bắc tông thiếu lâm, Nam tông võ đang” là vậy. 

Phái Võ Đang vinh nổi tiếng nhờ hai nhân vật nổi tiếng là “Huyền thiên thượng đế” và Trương Tam Phong. Đệ tử phái Võ đang nghĩa hiệp nổi tiếng thiên hạ, giữa các đồng môn cực kỳ trọng nghĩa. Môn phái này được xem có nội công thuộc hàng mạnh nhất. 

----------------------

No comments:

Post a Comment