Ðồng Mỗ bật lên một tràng cười dòn ra chiều đắc ý.
Nên biết rằng Ðồng Mỗ vốn là một người ngang ngược và ích kỷ, chỉ biết thoả mãn cho cá nhân mụ, ngoài ra không hề nghĩ tới ai. Gặp việc gì bất như ý là mụ làm cho đối phương phải chịu cảnh sống dở chết dở mới vừa lòng. Vì thế mà bọn thủ hạ dù thuộc phe bàng môn tả đạo cũng phải kinh hãi mụ. Mụ thấy Hư Trúc một dạ kiên trì giữ giới luật nhà Phật, nên mụ bắt chàng phải uống máu để phá giới.
Thời giờ thấm thoát, hơn một tháng đã trôi qua. Thế là Ðồng Mỗ khôi phục lại được công lực vào tuần ngoại năm chục tuổi. Mụ ở trong kho nước đá ra vào ngự hoa viên tựa hồ ma quỷ biến hình. Nếu mụ không còn uý kỵ Lý Thu Thủy thì mụ đã rời khỏi hoàng cung nước Tây Hạ đi rồi.
Hàng ngày mụ hút máu luyện công xong rồi là lại điểm huyệt Hư Trúc, lấy thịt sống cùng máu tươi những loài cầm thú nhét vào miệng nhà sư. Mụ chờ trong vòng hai giờ cho những thực vật đó tiêu hoá đi không còn mửa ra nữa, mới giải khai huyệt đạo cho nhà sư.
Hư Trúc ở trong kho nước đá bị Ðồng Mỗ bức bách ăn thịt uống máu tươi, trải qua bao nhiêu ngày không nhìn thấy mặt trời. Nhà sư chịu đau khổ đến cùng cực, miệng chỉ niệm câu: "Cùng khổ vô, thứ đạt cố giã" để miễn cưỡng an ủi mình.
Một hôm Ðồng Mỗ lại nghe thấy Hư Trúc lẩm nhẩm niệm câu Tu đạo khổ hạnh, phải nghĩ kiếp trước rồi cam tâm chịu đựng không nên oán trách gì gì nữa, thì mụ cười lạt hỏi:
- Ngươi đã ăn đủ thứ thịt, nào thỏ, nào hươu, nào hạc, nào công thì còn thành hoà thượng thế nào được nữa mà còn niệm kinh hoài?
Hư Trúc đáp:
- Tiểu tăng bị tiền bối bức bách chư không phải tự ý mình, đâu có thể gọi là phá giới được.
Ðồng Mỗ cười lạt hỏi vặn:
- Nếu ta không bức bách, ngươi quyết lòng không phá giới phải chăng?
Hư Trúc đáp:
- Tiểu tăng là đệ tử nhà Phật nên tự phải biết giữ mình cho trong sạch, không bao giờ vi phạm giới luật của đức Bồ Tát hằng dạy...
Ðồng Mỗ nói:
- Ðược lắm! Chúng ta hãy thử coi!
Hôm ấy mụ không bức bách Hư Trúc uống máu ăn thịt nữa.
Hư Trúc rất mừng, cảm tạ mụ luôn miệng.
Hôm sau Ðồng Mỗ vẫn không cưỡng ép nhà sư uống máu ăn thịt thì Hư Trúc đói quá, liền nói:
- Thưa tiền bối, thần công tiền bối đã luyện thành rồi chả cần tiểu tăng chầu chực nữa. Tiểu tăng xin cáo từ thôi.
Ðồng Mỗ đáp:
- Ta không cho ngươi đi!
Hư Trúc nói:
- Tiểu tăng đói quá rồi, xin phiền tiền bối kiếm cho ít rau xanh để lót dạ.
Ðồng Mỗ nói:
- Ðược rồi. Ta đi kiếm ngay bây giờ!
Nói xong mụ điểm huyệt để nhà sư không chạy trốn được. Mụ lách mình ra khỏi kho nước đá, chẳng bao lâu đã quay về.
Hư Trúc bỗng ngửi thấy mùi thơm sực nức mà bụng lại đói meo, thèm đến chảy nước miếng.
Ba tiếng lách cách vang lên, Ðồng Mỗ đã đặt xuống trước mặt Hư Trúc ba cái bát lớn rồi nói:
- Ðây là một bát thịt quay, một bát canh gà và một bát cá chép hầm. Ngươi cầm lấy mà ăn đi! Những món này là thức ăn của hoàng đế Tây Hạ đấy.
Hư Trúc cả kinh nói:
- A di đà Phật! Tiểu tăng thà chết thì thôi chứ không dám ăn!
Mùi thơm trong ba bát thịt cá không ngớt xông vào mũi Hư Trúc.
Ngày thứ nhất Hư Trúc vẫn cố nhịn được.
Ðến sáng sớm ngày thứ hai, Ðồng Mỗ gắp thịt ăn rất ngon lành.
Hư Trúc vẫn lâm râm niệm Phật không nói gì.
Ngày thứ ba, Ðồng Mỗ lại đi lấy mấy đùi thịt nướng hải sâm, hùng chưởng, vịt quay... mùi thơm càng ngào ngạt hơn nữa.
Hư Trúc tuy đói đến lả người, thủy chung vẫn không chịu ăn.
Ðồng Mỗ nghĩ thầm:
- Tiểu hoà thượng thấy mình ngồi đấy chắc hắn nhất định không chịu ăn gì để thoả lòng hiếu thắng.
Mụ nghĩ vậy rồi bỏ đi ra khỏi hầm nước đá hàng nửa ngày không trở về và chắc thế nào Hư Trúc cũng ăn vụng rồi.
Ngờ đâu, mụ bật lửa lên coi thì một giọt nước thang nhà sư cũng không đụng tới.
Ðến ngày thứ chín, Hư Trúc niệm kinh rồi kiệt lực, chỉ nhấp chút nước đá cho khỏi khát, chứ không chịu thò tay ra để đụng vào thịt cá ê chề trước mặt mình.
Ðồng Mỗ tức quá nắm lấy ngực nhà sư, nhét từng miếng thịt vào miệng.
Nhưng khi mụ bắt ép nhà sư ăn mặn mụ cũng biết rằng đấu trí kiểu này với y là mình chịu thua.
Mụ tức quá giơ tay ra tát luôn ba bốn cái rồi quát mắng,
- Gã thày chùa chó chết này! Mi muốn trêu mụ chăng? Ta cần cho ngươi biết rõ Ðồng Mỗ là một tay đáo để nhất trần gian, mi đừng hòng thi gan với ta vô ích.
Hư Trúc vẫn không nổi đoá, chỉ lâm râm niệm Phật.
Sau mấy hôm nữa, Ðồng Mỗ bắt ép Hư Trúc nuốt hết mấy bát cá thịt, rồi ngoài việc bị cưỡng bách, Hư Trúc chỉ niệm kinh hay ngủ vùi.
Một hôm đang lúc mơ màng, thốt nhiên Hư Trúc ngửi thấy mùi hương ngào ngạt. Mùi hương này không phải là mùi hương trước tượng thần Bồ Tát, cũng không phải là mùi thơm cá thịt. Hư Trúc cảm thấy toàn thân khoan khoái không sao tả xiết!
Trong lúc Hư Trúc đang mơ màng, lại cảm thấy một vật gì mềm nhũn tựa vào ngực mình. Nhà sư kinh hãi quá, bừng tỉnh dậy, đưa tay sờ lên ngực thì thấy tay sờ đến đâu êm dịu đến đấy. Ðúng là thân thể một người con gái không mặc quần áo.
Hư Trúc thất kinh la lên:
- Tiền bối!... Tiền bối làm gì đây?
Người đó ngơ ngác hỏi lại:
- Ta... ta đang ở chỗ nào đây? Sao lại giá lạnh thế này?
Tiếng oanh thỏ thẻ rõ ra thanh âm một thiếu nữ chứ không phải Ðồng Mỗ.
Hư Trúc kinh hãi thộn mặt ra, lúng túng hỏi:
- Ngươi... ngươi là ai?
Thiếu nữ đáp:
- Ta... ta rét quá. Ngươi là ai?
Thiếu nữ vừa nói vừa tựa vào người Hư Trúc.
Hư Trúc co người lại thì thiếu nữ miệng ú ớ ra chiều mơ ngủ rồi cứ áp gần vào thêm.
Nhà sư bụng muốn đứng lên để trốn lánh mà tay trái lại nắm lấy thiếu nữ và tay phải bất giác quàng ra sau ôm lấy tấm lưng thon mềm mại.
Năm nay Hư Trúc đã hai mươi bốn tuổi. Trong đời chàng mới nói chuyện với ba người con gái là A Tử, Ðồng Mỗ và Lý Thu Thủy.
Trước kia, nhà sư chỉ ở trong thiền phòng chùa Thiếu Lâm gõ mõ tụng kinh. Những cảnh vật tốt tươi cùng sắc đẹp thì ai mà chả ưa, đó là thiên tính của con người. Tuy Hư Trúc vẫn cẩn thủ thanh quy sóng mỗi năm khi tuyết xuân sang, trăm hoa đua nở, nhà sư trẻ tuổi cũng không khỏi cảm thấy cõi lòng rào rạt và có khi cũng nghĩ đến tình nam nữ, nhưng chưa biết mùi đàn bà con gái ra sao? Trong đầu óc của nhà sư không khỏi có khi tưởng tượng ra những cảnh quái đản ly kỳ, nhưng vẫn cố chôn sâu tận đáy lòng, chẳng bao giờ dám đem tâm sự hé răng hé lợi cùng sư huynh sư đệ. Lúc này hai tay nhà sư chạm vào da thịt mịn màng của người thiếu nữ đầy khêu gợi thì trái tim đập mạnh tựa hồ như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Huống chi muốn buông tay cũng không phải là việc dễ, vì thiếu nữ đã ôm quàng lấy cổ nhà sư, hới thởi phập phù thơm như hoa lan. Ðồng thời mùi hương son phấn đưa lên từng cơn bao phủ lấy người y. Nhà sư trong phút mê ly tưởng chừng như trời đất quay cuồng, toàn thân run lên bần bật, miệng ấp úng:
- Cô... cô...
Thiếu nữ vẫn nũng nịu:
- Ta rét quá! Mà trong tâm lại nóng bỏng, hình như nó... khó nói quá!
Hư Trúc không tự chủ được nữa, hai tay ôm thiếu nữ vào lòng chặt hơn. Thiếu nữ ú ớ mấy tiếng rồi kề môi vào nhau đặt một cái hôn đằm thắm.
Hư Trúc là một trai tráng chưa hiểu sự đời, mà đây lại là lần thứ nhất bị mê hoặc thì làm thế nào cho tâm thần khỏi rung động quay cuồng.
Hư Trúc dường như không còn chút lực nào để kháng cự.
Thiếu nữ được đà lại càng ôm ghì Hư Trúc thật chặt. Trong khoảnh khắc, tâm thần chơi vơi ra ngoài sự vật, Hư Trúc chẳng còn ý thức mình lâm vào cảnh ngộ nào.
Thiếu nữ lửa tình nồng nhiệt, coi Hư Trúc như người bạn đồng hành trong bể ái.
Tình trạng này không biết đã kéo dài bao lâu, lửa dục của Hư Trúc dần dần tắt ngấm. Lúc nhà sư tỉnh táo lại liền kêu lên một tiếng:
- Trời ơi!
Rồi muốn nhảy tung lên. Nhưng thiếu nữ vẫn ghì thật chặt dường như nàng sợ mất đi cơ hội ngàn năm một thuở, rồi nàng nũng nịu nói:
- Ðừng... đừng rời bỏ tiểu muội nữa!
Giây phút mà thần trí Hư Trúc tỉnh táo lại chỉ được một chút rồi thoáng qua. Nhà sư lại mê man ôm thiếu nữ trong lòng ve vuốt thương yêu.
Hai người quấn quít lấy nhau đến hơn nửa giờ nữa.
Thiếu nữ cất tiếng oanh thỏ thẻ hỏi:
- Ca ca ơi! Ca ca là ai vậy?
Giọng nói của nàng mới ngọt ngào não nùng làm sao! Nhưng Hư Trúc vừa nghe tưởng chừng sét đánh lưng trời, run lên nói:
- Ta... ta phạm vào lỗi lớn mất rồi!
Thiếu nữ nũng nịu hỏi lại:
- Làm gì mà phạm lỗi lớn với lỗi bé?
Hư Trúc ấp úng nói không thành câu:
- Ta... ta...
Ðột nhiên cạnh sườn Hư Trúc bị tê chồn vì Ðồng Mỗ đã điểm huyệt. Tiếp theo là một tấm chăn phủ lên người. Thiếu nữ khoả thân đã thoát ly khỏi lòng nhà sư.
Hư Trúc bỗng la lên:
- Ngươi đừng đi nữa!
Trong bóng đen tối như mực, đột nhiên nổi lên một tràng cười khanh khách, chính là tiếng Ðồng Mỗ.
Hư Trúc kinh hãi quá cơ hồ ngất đi. Người nhà sư nhũn ra, đầu óc trống rỗng. Bên tai y nghe rõ tiếng chân Ðồng Mỗ ôm thiếu nữ chạy ra ngoài kho băng.
Lát sau mụ trở về cười hỏi:
- Tiểu hoà thượng! Ta cho người hưởng thụ hết diễm phúc của trần gian mà sao ngươi không ngỏ lời cảm tạ ta vậy?
Hư Trúc ấp úng:
- Tại hạ... tại hạ...
Nhà sư ruột rối tựa tơ vò, miệng thốt không nên lời.
Ðồng Mỗ giải khai huyệt đạo cho y rồi hỏi:
- Ðệ tử nhà Phật có muốn giữ điều sắc giới nữa không? Cái đó là ngươi tự phạm vào hay cũng tại mỗ mỗ bức bách? Ngươi thật là một gã tiểu hoà thượng phong lưu hiếu sắc, khẩu Phật tâm xà. Bây giờ Mỗ mỗ hỏi ngươi: Ngươi thắng hay mỗ mỗ thắng? Ha ha!
Mụ cười nói mỗi lúc một oang oang lên ra chiều đắc ý lắm.
Hư Trúc biết ngay là Ðồng Mỗ giận mình ở chỗ thà chết chứ không chịu ăn mặn, nên đi bắt thiếu nữ về đưa mình vào tròng cho mình phạm sắc giới.
Lúc này nhà sư vừa hối hận vừa mắc cỡ. Y liền đứng phắt dậy, đập đầu vào tảng nước đá đánh binh một tiếng rồi ngã lăn ra ngất lịm.
Ðồng Mỗ cả kinh. Mụ không ngờ nhà sư trẻ tuổi này lại cương quyết và nóng nảy đến thế! Y vừa ra khỏi giấc mơ êm ái đã toan tự tận. Mụ liền nâng y dậy để tay lên mũi sờ thì thấy hãy còn hơi thở thoi thóp. Nhưng đầu nhà sư đã bị thủng một lỗ máu chảy đầm đìa.
Ðồng Mỗ vội buộc vết thương cho nhà sư rồi cho uống Cửu chuyền hùng xà hoàn là một thứ thuốc thánh để chữa thương.
Ðoạn mụ mắng Hư Trúc:
- Nếu trong mình ngươi không có Bắc Minh chân khí thì chỉ đập đầu một cái như vậy là toi mạng.
Hư Trúc sa lệ nói:
- Tiểu tăng tội nghiệt nặng nề! Hại người rồi lại hại mình thì còn làm người thế nào được?
Ðồng Mỗ nói:
- Ha ha! Nếu mỗi vị hòa thượng phạm giới lại toan tự tận như ngươi thì trong thiên hạ còn được mấy nhà sư nữa?
Hư Trúc chưng hửng, vì y nghĩ rằng nếu mình huỷ hoại tính mệnh thì lại phạm vào một giới cấm rất lớn của Phật môn. Mình nổi cơn tức giận cũng là phạm vào một giới rồi. Y tựa mình vào khối nước đá không còn chủ ý gì nữa. Y vừa tự trách mình vừa lan man nghĩ tới thiếu nữ kia đã đem lại cho mình bao sự êm đềm khoan khoái. Ðột nhiên nhà sư hỏi:
- Vị cô nương đó là ai?
Ðồng Mỗ ha hả cười đáp:
- Vị cô nương ấy năm nay mười bảy tuổi. Thật là một trang tuyệt sắc giai nhân, tính nết đoan trang thuần nhã.
Vừa rồi trong hầm tối đen, Hư Trúc không nhìn rõ mặt thiếu nữ, nhưng động chạm đến da thịt mịn màng và nghe thanh âm uyển chuyển, y cũng chắc nàng là một thiếu nữ tuyệt đẹp. Vừa nghe Ðồng Mỗ nói nàng là một trang tuyệt sắc giai nhân, đoan trang thuần nhã, Hư Trúc bất giác buông một tiếng thở dài.
Ðồng Mỗ tủm tỉm cười hỏi:
- Ngươi có nhớ nàng không?
Hư Trúc không dám nói dối mà cũng không tiện thừa nhận, chỉ cúi đầu nhắm mắt thở dài thườn thượt.
Mấy giờ sau, tâm trí Hư Trúc lại ở vào trong tình trạng mơ hồ.
Ðồng Mỗ đem vịt gà cá thịt đưa đến để trước mặt nhà sư.
Hư Trúc nghĩ mình đã phạm quá nhiều giới cấm của nhà Phật, thành người bỏ đi thì lẩm bẩm:
- Ta đã trở nên một tội nhân cửa Phật, nào gia nhập môn phái khác, nào phạm sát giới, sắc giới, thì còn nói gì đến chuyện Phật môn đệ tử nữa?
Nghĩ vậy, Hư Trúc bưng thịt cá ăn liền. Nhưng ăn thì ăn mà y chẳng biết mùi vị chi hết, hai hàng nước mắt tự tuôn rơi.
Ðồng Mỗ cười nói:
- Có mạnh dạn mà làm việc mới phải là con người mẫn. Chứ còn rụt rè e sợ thì chỉ là tuồng trẻ nít.
Hai giờ sau, Ðồng Mỗ lại đem thiếu nữ khoả thân bọc chăn đặt vào lòng Hư Trúc, rồi mụ bỏ lên tầng hầm thứ hai, để mặc hai người tầng hầm thứ ba tự do mây mưa trăng gió.
Bỗng thiếu nữ buông tiếng thở dài não nuột nói:
- Mình vừa qua một cơn ác mộng, thực khiến cho mình
Hư Trúc hỏi:
- Mà tại làm sao?
Thiếu nữ ôm lấy nhà sư dịu dàng nói:
- Mà lại cực kỳ vui sướng.
Nàng nói xong lại tựa cổ lên vai nhà sư.
Hư Trúc cảm thấy mặt nóng bừng rồi bất giác động tình đưa tay ra ôm lấy lưng nàng.
Thiếu nữ hỏi:
- Ca ca ơi! Phải chăng tiểu Muội đang nằm mơ hay sống trong cảnh thực? Nếu bảo là nằm mơ thì sao lại biết rõ ca ca đang ôm tiểu muội trong lòng? Tiểu muội sờ thấy má thấy ngực thấy chân tay ca ca?
Nàng vừa nói vừa đưa tay sờ ngực Hư Trúc rồi nói tiếp:
- Nếu không phải là nằm mơ thì sao tiểu muội lại nằm trên giường mà đột nhiên người không có áo xiêm, chui vào nơi lạnh lẽo đen tối này làm gì? Lạ hơn nữa là trong chỗ đen tối lạnh lẽo lại có một chàng chờ đợi ta, thương yêu ta, quyến luyến ta, làm ta sung sướng rào rạt tâm can.
Hư Trúc nghĩ thầm:
- Té ra nàng bị Ðồng Mỗ cướp về đây nên thần trí nàng vẫn mơ hồ như tỉnh như mê.
Bỗng nghe thiếu nữ lại nói:
- Ngày thường ta nghe thanh âm một chàng trai lạ nào là tức muốn chết, thế mà sao ở chỗ này ta lại mê mẩn tâm thần, không tự chủ được nữa? Hỡi ôi! Bảo mộng thì không mộng, mà bảo là thực cũng không phải thực. Ðêm rồi đã thấy một giấc mơ ly kỳ mà bây giờ chẳng lẽ lại chìm đắm vào trong giấc mơ đó? Hay là ta với ca ca duyên nợ kiếp trước? Ca ca ơi! Ca ca là ai vậy?
Hư Trúc kinh hồnlạc phách ấp úng:
- Ta... ta là...
Hư Trúc định nói ta là một vị hoà thượng. Nhưng câu nói không thốt ra được.
Thiếu nữ đột nhiên giơ tay ra bịt lấy miệng nhà sư khẽ nói:
- Ca ca đừng nói nữa... tiểu muội sợ lắm!
Hư Trúc bồng người nàng lên vuốt ve rồi hỏi:
- Nàng sợ cái gì?
Thiếu nữ đáp:
- Tiểu muội sợ ca ca nói ra sẽ làm cho tiểu muội bị vỡ mộng! Ca ca là tình lang của tiểu Muội trong giấc mộng vậy tiểu muội kêu ca ca là Mộng lang. Mộng lang! Mộng lang! Chàng nghe danh từ đó có hay không?
Tay thiếu nữ đang bịt miệng Hư Trúc liền đưa lên sờ mũi, sờ mặt dường như thương yêu, lại dường như dùng tay để thay mắt tìm hiểu tướng mạo nhà sư.
Bàn tay nhỏ nhắn mềm mại sờ lên lông mày, lên trán, rồi sau lên đến đầu.
Hư Trúc cả kinh nghĩ thầm:
- Hỏng bét! Nàng sờ đến cái đầu trọc của mình rồi!
Ngờ đâu thiếu nữ sờ thấy mái tóc ngắn của Hư Trúc nên không biết là mình đang sờ đầu một tiểu hoà thượng.
Nguyên Hư Trúc ở trong hầm nước đá hơn hai tháng. Tóc mọc trên đầu đã dài được ba tấc.
Thiếu nữ ngọt ngào hỏi:
- Mộng lang! Tại sao tim chàng đập mạnh thế? Sao chàng chẳng nói năng gì?
Hư Trúc đáp:
- Ta... ta cũng như nàng, vừa khoan khoái vừa sợ hãi. Ta đã làm bẩn tấm thân trong sạch của nàng. Dù ta có chết đến ngàn lần cũng không đủ đền bồi cho nàng.
Thiếu nữ nói:
- Mộng lang! Ðừng nói vậy, nghe! Chúng ta đang ở trong giấc mộng. Chàng đừng sợ. Chàng kêu ta bằng gì?
Hư Trúc đáp:
- Ồ! Nàng là một tiên cô trong giấc mộng của ta. Vậy ta kêu nàng bằng Mộng cô có được chăng?
Thiếu nữ vỗ tay nói:
- Hay lắm! Hay lắm! Chàng là Mộng lang của thiếp mà thiếp là Mộng cô của chàng. ước gì giấc mộng của đôi ta vĩnh viễn không bao giờ tỉnh lại.
Nói đến chỗ tình ái mặn nồng, thần trí hai người chìm đắm vào giấc mộng êm ái, chẳng hiểu là thực hay ảo? Là ở trên trời hay ở nhân gian.
Qua giấc mê ly, Ðồng Mỗ lại dùng tấm chăn chiên bọc thiếu nữ đem ra.
Ngày hôm sau, Ðồng Mỗ vẫn theo cách này đưa thiếu nữ vào cho Hư Trúc.
Hai người gặp nhau ba ngày. Tâm trí hồ đồ dần dần hồi tỉnh đồng thời tấm lòng e thẹn cũng giảm bớt. Hai người tận hưởng những cuộc mây mưa hoan lạc tuyệt trần, nhưng Hư Trúc vẫn không dám thổ lộ chân tướng trong những cuộc đoàn tụ này. Thiếu nữ cũng tự cho là mình đang ở trong cơn ác mộng, nên tuyệt không đả động gì đến những việc trước khi vào mộng.
Ba ngày ân ái triền miên đã khiến cho Hư Trúc cảm thấy nơi tối tăm lạnh lẽo là một thế giới cực lạc, hà tất phải quy y đầu Phật chịu mọi khổ hạnh để cầu giải thoát?
Ðến ngày thứ tư, Ðồng Mỗ lại đem cho nhà sư ăn những món mỹ vị cao lương như tay gấu, thịt hươu.
Ăn xong rồi, Hư Trúc tưởng mụ lại đem thiếu nữ đến cho mình ân ái. Không ngờ bữa nay y chờ hết nước hết cái, Ðồng Mỗ thuỷ chung vẫn ngồi yên lặng lẽ không động tĩnh gì.
Hư Trúc nóng ruột khác nào con kiến bò trong nồi nóng, ngồi đứng không yên. Ðã mấy phen y muốn lên tiếng hỏi Ðồng Mỗ nhưng lại không dám.
Hai giờ trôi qua. Những cử chỉ nóng nảy sốt ruột của Hư Trúc đã lọt vào tai mắt Ðồng Mỗ, song mụ vẫn lờ đi như không biết gì.
Hư Trúc không nhẫn nại được nữa cất tiếng hỏi:
- Tiền bối! Vị cô nương đó... phải chăng là cung nữ trong triều?
Ðồng Mỗ chỉ ứ hự chứ không trả lời.
Hư Trúc lẩm bẩm:
- Mụ đã không nhìn nhõi gì tới mình thì mình cũng mặc kệ mụ.
Tuy Hư Trúc định bụng như vậy, nhưng lại nhớ tới tình ý ôn nhu đằm thắm của thiếu nữ thì dục tình lại nổi lên không thể kiềm hãm được. Nhà sư miễn cưỡng dẹp tắt lửa lòng, nhưng rồi cũng không sao nhịn được đành lên tiếng khẩn cầu:
- Tiền bối! Xin tiền bối mở lòng nhân đức nói chuyện với vãn bối.
Ðồng Mỗ đáp:
- Bữa nay ngươi đừng nói gì với ta, để đến mai sẽ hỏi.
Hư Trúc tuy bồn chồn trong dạ, nhưng không dám nói gì nữa. Nhà sư phải vất vả chịu đựng lắm mới qua được một ngày.
Hôm sau, lúc ăn cơm xong, Hư Trúc lại lên tiếng:
- Tiền bối!...
Ðồng Mỗ hỏi:
- Chắc ngươi muốn biết cô nương kia là ai? Việc đó phỏng có khó gì. Dù ngươi muốn suốt ngày đêm đoàn tụ với nàng, vĩnh viễn không chia lìa cũng là việc dễ...
Hư Trúc mừng thầm, nhưng chưa biết nói sao thì Ðồng Mỗ lại hỏi:
- Ngươi có muốn như vậy không?
Hư Trúc không dám trả lời vào câu hỏi, chỉ ấp úng đáp:
- Vãn bối không biết lấy gì để báo đáp tiền bối.
Ðồng Mỗ nói:
- Ta cũng chẳng cần ngươi báo đáp chi hết. Có điều môn Thiên thượng địa hạ duy ngã độc tôn của ta còn mấy ngày nữa mới luyện xong. Trong mấy ngày này tình thế rất quan hệ và vô cùng nghiêm trọng, ta không thể trễ tràng giây phút nào được. Ngay đến những thức ăn thức uống cùng những giống vật ăn sống ăn chín ta đều lấy đem vào hầm sẳn cả rồi. Nếu ngươi muốn tái ngộ vị cô nương xinh đẹp đó cũng phải chờ cho đại công của ta thành tựu rồi mới được hưởng.
Hư Trúc tuy thất vọng nhưng biết là mụ nói thực. Y thầm nghĩ: May là thời gian mấy ngày chẳng có bao lâu. Trong thời gian này đành để cho bệnh tương tư nó dày vò.
Nhà sư nghĩ vậy rồi đáp:
- Xin vâng theo lời tiền bối chỉ giáo.
Ðồng Mỗ lại nói:
- Thần công của ta luyện xong thì lập tức phải đi tìm con tiện nhân Lý Thu Thủy để trả hận. Dù là một giây phút cũng không thể nhẫn nại được. Ðúng ra, khi ta luyện công xong, con tiện nhân kia không tài nào địch nổi ta nữa. Nhưng chẳng may ta bị con tiện nhân kia chặt đứt một chân, chân khí bị tổn thương rất nhiều. Mối thù này báo được hay không, ta vẫn còn chưa nắm chắc. Vạn nhất mà ta bị chết về tay hắn, thì không còn cách nào đem cô nương đó lại cho ngươi nữa. Nếu lòng trời đã muốn thì cũng đành chứ biết làm sao? Trừ phi... trừ phi...
Hư Trúc trống ngực đánh thình thịch hỏi lại:
- Trừ phi thế nào?
Ðồng Mỗ đáp:
- Trừ phi ngươi có thể giúp ta một tay.
Hư Trúc hỏi:
- Võ công vãn bối rất kém cỏi thì làm sao mà giúp được?
Ðồng Mỗ đáp:
- Lúc ta cùng con tiện nhân kia khai diễn trận chiến đấu sinh tử thì cuộc thắng bại chỉ cách nhau một giây. Ta muốn thắng hắn dĩ nhiên là việc khó, mà hắn muốn giết ta cũng chẳng dễ dàng. Bắt đầu từ hôm nay, ta lại dạy cho ngươi môn Thiên Sơn lục dương chưởng. Ngươi luyện thành rồi thì hôm đó nếu ta gặp nguy cấp ngươi chỉ ra tay ấn vào người con tiện nhân Lý Thu Thủy một cái là lập tức chân khí hắn bị tiết ra hết và nhất định hắn phải thất bại.
Hư Trúc rất lấy làm khó nghĩ. Y lẩm bẩm một mình:
- Ðồng Mỗ cùng Lý Thu Thủy gây nên mối thù sâu tựa biển. Trường ác đấu này thật đúng là một cuộc quyết chiến để đi đến chỗ kẻ sống người chết chứ không phải tầm thường. Tuy ta phá giới luật thanh tu, không thành đệ tử nhà Phật, nhưng giúp mụ giết người là một việc đại ác trái với lương tâm, ta quyết không thể nào làm được.
Hư Trúc nghĩ vậy liền nói:
- Tiền bối muốn vãn bối giúp một tay, nhưng vì thế mà tiền bối giết được cừu nhân thì tội nghiệt vãn bối càng thêm trầm trọng và ngày sau sẽ bị chìm đắm vào bể trầm luân, muôn kiếp không thể siêu sinh tích độ được.
Ðồng Mỗ nói:
- Hừ! Nhà sư chết đâm chết chém! Ngươi đã không làm được hoà thượng mà vẫn giữ ruột gan của hoà thượng thì còn ra nghĩa lý gì? Lý Thu Thủy là kẻ tàn ác thì giết hắn cũng chả có tội lỗi gì.
- Dù Lý Thu Thủy có là người đại gian ác thì cũng phải tìm cách giao hối cảm hoá, không nên giết càn.
Ðồng Mỗ lại tức giận nói:
- Ngươi không nghe lời ta đừng hòng lại được thấy mặt vị cô nương kia nữa. Vậy tuỳ ý ngươi lựa chọn lấy đường lối mà đi.
Hư Trúc buồn rầu không nói gì, chỉ ngấm ngầm niệm Phật.
Ðồng Mỗ chờ một lúc không thấy Hư Trúc nói gì nữa thì mừng thầm hỏi:
- Chắc ngươi lại nhớ đến cô bé xinh đẹp đó chứ gì? Có thế nào thì cứ nói thực đi.
Hư Trúc đáp:
- Nếu tiền bối làm cho vãn bối vì vui thú của riêng mình mà phải đi giết người, thì việc đó vãn bối không thể tuân theo được. Dù suốt đời không được gặp lại vị cô nương đó thì ắt cũng là do nhân quả tiên định từ kiếp trước. Túc duyên mà hết thì chẳng nên miễn cưỡng làm gì. Miễn cưỡng còn chẳng nên, huống chi làm điều ác nghiệt để cầu cạnh người giúp cho mình thoả mãn riêng tư.
Hư Trúc nói vậy rồi niệm câu kinh: "Việc đời đắc thất tuỳ ở duyên số, dù miễn cưỡng cũng không thể được."
Tuy miệng nhà sư tụng niệm như vậy, nhưng lại nghĩ rằng:
- Nếu mình cự tuyệt Ðồng Mỗ thì từ đây không còn bao giờ được tụ hội với thiếu nữ kia nữa.
Nghĩ vậy lòng Hư Trúc không khỏi buồn phiền.
Ðồng Mỗ nói:
- Ta hỏi lại ngươi một lần nữa: Ngươi có chịu luyện môn Thiên Sơn lục dương chưởng hay không?
Hư Trúc đáp:
- Thực tình vãn bối khó mà tuân mệnh được. Xin tiền bối lượng thứ cho.
Ðồng Mỗ tức giận nói:
- Vậy thì ngươi cút đi xa chừng nào tốt chừng nấy!
Hư Trúc đứng dậy khom lưng rất lễ phép nói:
- Xin tiền bối bảo trọng tấm thân.
Hư Trúc nhớ tới một thời gian cùng ngụ, cùng ăn ở với Ðồng Mỗ. Tuy bị mụ dùng kế bắt mình phá giới không thể thành hoà thượng được nữa, nhưng cũng do đó mà được gặp Mộng cô, nên trong thâm tâm y cảm thấy Ðồng Mỗ có ơn với mình hơn là có hại.
Lúc từ biệt Ðồng Mỗ, Hư Trúc không khỏi bịn rịn nói:
- Tiền bối giữ gìn thân thể cho cẩn trọng. Vãn bối không thể ở đây phục dịch được nữa.
Hư Trúc nói xong trở gót bước lên thềm đá. Y vẫn sợ Ðồng Mỗ lại ra tay điểm huyệt ngăn trở không cho đi, nên vừa đặt chân lên bậc đá, y liền lập tức phi thân nhảy lên ngay. Y đề tụ Bắc Minh chân khí lao mình đi, chỉ trong chớp mắt Hư Trúc đã lên đến tầng thứ hai hầm nước đá.
Hư Trúc bỗng la lên một tiếng thất thanh:
- Úi chao!
Nhà sư biết ngay mình bị Ðồng Mỗ ám toán. Hai vai trúng phải hai mũi kim châm rất đau đớn. Y không chống nổi, lảo đảo người rồi ngã lăn ra.
Bỗng nghe Ðồng Mỗ cất tiếng the thé hỏi:
- Ngươi đã trúng phải ám khí của ta rồi, có biết không?
Hư Trúc thấy chỗ bị thương tê nhức, ngứa ngáy tựa hồ như có muôn ngàn con kiến đốt, liền đáp:
- Dĩ nhiên là vãn bối biết rồi.
Ðồng Mỗ cười lạt hỏi:
- Ngươi có biết đó là thứ ám khí gì không? Chính là Sinh tử phù đó.
Hư Trúc nghe đến ba chữ Sinh tử phù thì ù cả hai tai và nghĩ ngay đến bọn Ô lão đại và hàng ngàn kỳ nhân dị sĩ đã hoảng sợ hồn vía lên mây cũng chỉ vì ba chữ Sinh tử phù.
Trước kia Hư Trúc vẫn tưởng Sinh tử phù là có ma lực ghê gớm, ngờ đâu nó là một thứ ám khí. Bọn Ô lão đại hung hăng là thế mà cũng bị Sinh tử phù kiềm chế phải chịu ép một bề. Thế thì thứ ám khí này lợi hại không biết đến thế nào mà kể!
Bỗng lại nghe Ðồng Mỗ nói:
- Sinh tử phù đã xâm nhập vào thân thể rồi thì vĩnh viễn không có thuốc nào giải được. Bọn súc sinh Ô lão đại ở núi Phiêu Diễu sinh lòng phản trắc, không muốn vĩnh viễn cam tâm chịu Sinh tử phù kiềm chế, đã nghĩ cách đến cung Linh Thứu cố lấy cắp phá giải Sinh tử phù. Nhưng bọn cẩu tặc đó ngu ngốc vọng động rồi hy vọng cũng chỉ thành ảo mộng. Phép phá giải Sinh tử phù há để kẻ khác ăn cắp được ư?
Mụ nói mấy câu này rồi xếp bằng ngồi yên lặng không nói gì nữa.
Hư Trúc cảm thấy miệng vết thương mỗi lúc một ngứa ngáy tệ hại hơn. Về sau ngứa cả vào trong nội thể.
Trong khoảng thời gian chừng uống cạn tuần trà, Hư Trúc thấy lục phủ ngũ tạng dường như đều ngứa ran lên, không chịu được, những muốn đập đầu vào tường làm chết quách đi cho rồi, còn hơn bị đau đớn ngứa ngáy khổ sở đến cùng cực.
Hư Trúc không nhịn được nữa, nên buột miệng lớn tiếng rên la.
Ðồng Mỗ hỏi:
- Ngươi thử nghĩ coi trong Sinh tử phù thì hai chữ Sinh tử là nghĩa gì? Ta tưởng ngươi cũng hiểu rồi chứ?
Hư Trúc nghĩ thầm:
- Phải rồi! Sinh tử phù là ý nói: Sống không sống được, chết chẳng chết cho.
Tuy bụng nghĩ như vậy nhưng chỉ rên la, chứ không còn đủ khí lực để trả lời Ðồng Mỗ nữa.
No comments:
Post a Comment