Dư Thương Hải đưa trường kiếm sang tay trái. Vai áo đạo bên hữu của hắn đã rách tan, không hiểu đã bị những ai đánh trúng.
Trương phu nhân lại hô:
- Xông vào đi!
Bảy người lại tiến vào tiến công. Khí giới đụng nhau chát chúa, vang lên một hồi. B3y người lại lùi ra và vẫn giữ chặt vòng vây Dư Thương Hải.
Bỗng thấy Trương phu nhân bị rách một đường dài từ đuôi mắt xuống đến cằm về nửa mặt bên trái.
Dư Thương Hải bị trúng đao ở cánh tay bên tả, dường như do thanh Hổ đầu loan đao của đầu đà Cừu Tùng Niên chém phải. Tay trái hắn không cầm kiếm được nữa phải đưa sang tay mặt, nhưng bên vai hữu cũng bị thương rồi. Nếu bọn bảy người kia tấn công lần thứ ba nữa thì nhất định hắn bị loạn đao phân thây.
Ngọc Linh đạo nhân giơ cây lang nha trùy lên lớn tiếng:
- Dư quán chủ! Hai chúng ta cùng thuộc phái Thanh Thành, khuyên quán chủ nên đầu hàng đi là hơn. Dư Thương Hải hắng dặng một tiếng, tay phải giơ trường kiếm lên, nhưng mới được nửa vời, cánh tay đã kiệt lực lại rũ xuống.
Trương phu nhân coi bộ mặt ra chiều suy nhược, mà người mụ lại rất hung hãn, mụ không thèm lau máu tươi trên mặt, giơ cây thiết bổng lên trỏ vào Dư Thương Hải, giục:
- Lại...
Mụ định hô: "Lại xông vào đi !" song chưa dứt lời bỗng nghe có tiếng quát:
- Khoan đã!
Một người rảo bước tiến vào vòng chiến đứng bên Dư Thương Hải nói:
- Các vị lấy bảy chọi một chẳng là bất công lắm ư? Huống chi Dư tiền bối đã bảo "Tịch Tà kiếm phổ" không có ở trong tay y.
Người này chính là Lệnh Hồ Xung. Nhưng bọn Cừu Tùng Niên không quen biết anh chàng thiếu niên mặt mũi ốm o này.
Trương phu nhân trầm giọng hỏi:
- Ngươi là ai? Muốn vào đây chịu chết với hắn chăng?
Nguyên trước mặt mụ đã khó coi rồi. Từ lúc bị thương càng khiến cho người ta phải khủng khiếp.
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Không phải tại hạ muốn vào chịu chết với y, mà vì thấy chuyện bất bằng, nên đứng ra nói một lời công đạo. Các vị không nên đánh nhau nữa.
Cừu Tùng Niên nói:
- Giết luôn cả thằng lỏi này đi!
Ngọc Linh đạo nhân hỏi:
- Ngươi là ai? Sao dám lớn mật càn rỡ, cãi thay cho người?
Lệnh Hồ Xung thở dài đáp:
- Tại hạ là Lệnh Hồ Xung. Không phải cãi thay người...
Chàng chưa dứt lời thì bọn Đổng Bách song kỳ, song xà ác khất, Trương phu nhân đồng thanh la lên:
- Các hạ là... Lệnh Hồ công tử đấy ư?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Tại hạ chỉ là một gã thiếu niên ở nơi sơn dã, hai chữ công tử khi nào dám nhận! Các vị có biết ông bạn của tại hạ chăng?
Bao nhiêu cao nhân kỳ sĩ trên đường đối với chàng tỏ vẻ tôn kính chìu đãi, đều nói vì chàng có ông bạn nào đó. Lệnh Hồ Xung nghĩ đến vỡ óc mà không đoán ra được mình đã giao kết với nhân vật thần thông quảng đại nào và tự bao giờ. Chàng nghĩ bảy người kia nói vậy liền đoán ngay sở dĩ bọn họ nể mặt ông bạn thần kỳ kia mà đối với mình trân trọng như vậy.
Quả nhiên Ngọc Linh đạo nhân đặt ngay cây bát giác lang nha trùy xuống, cúi đầu kính cẩn đáp:
- Bọn tại hạ bảy người vừa được tin liền lên đường đi suốt ngày đêm để cố tìm được tôn giá. Bọn tại hạ đắc tội đã nhiều, xin công tử min trách.
Trương phu nhân cầm cây thiết bổng tự đập vào người nói:
- Bọn tại hạ không biết Dư quán chủ là bạn với công tử nên có điều ngang ngược. May mà lão chỉ bị thương xoàng.
Dư Thương Hải hắng giọng. Tiếp theo thanh trường kiếm của hắn rớt xuống đất đánh choang một tiếng.
Nguyên vai hắn bị cây bát lang nha trùy của Ngọc Linh đạo nhân đánh trúng một đòn rất nặng, xương bả vai bị nát một nửa. Thương thế khá trầm trọng.
Hắn cố gắng chống chọi được một lúc. Sau không còn đủ sức cầm kiếm.
Hắn thấy người đứng ra giải vây cho mình lại là Lệnh Hồ Xung thì không khỏi ngạc nhiên. Bản tính quật cường, hắn lên tiếng phủ nhận:
- Thằng lỏi Lệnh Hồ Xung này không có bạn hữu gì với ta cả!
Song xà ác khất nói:
- Lệnh Hồ công tử không phải là bạn ngươi cũng hay chứ sao? Chúng ta đang muốn giết ngươi đây.
Tuy y nói vậy, nhưng thấy Lệnh Hồ Xung không muốn bọn chúng giết Dư Thương Hải, nên chưa sấn vào động thủ.
Hoạt Bất Lưu thủ Du Tấn chạy đến trước mặt Lệnh Hồ Xung cười ha hả nói:
- Tiểu đệ từ phương đông tới đây. Dọc đường nghe được rất nhiều bạn hữu giang hồ nhắc tới đại danh Lệnh Hồ công tử, trong lòng xiết bao ngững mộ! Tiểu đệ còn được mấy chục vị bang chúa, giáo chủ, động chúa, đảo chúa muốn tương hội cùng công tử trên Ngũ Bá Cương, nên lật đật đến coi cụ náo nhiệt này. Không ngờ mình hên vận lại được tiếp kiến công tử trước. Công tử cứ yên tâm, không lo ngại gì hết. Chuyến này lên Ngũ Bá cương, chẳng thiếu gì linh đan, diệu dược, không đủ cả trăm thì cũng đến chín mươi thứ. Cái bệnh nhỏ xíu của công tử phỏng có chi đáng kể? Có chi đáng lo?
Ha ha! Hay tuyệt! Thật là hay tuyệt!
Lão đưa tay ra nắm tay Lệnh Hồ Xung mà lắc mà giật, ra chiều thân thiết lắm.
Lệnh Hồ Xung giật mình kinh hãi hỏi:
- Sao lại có mấy chục vị giáo chủ, bang chúa, động chúa, đảo chúa cùng hàng trăm thứ linh đan, diệu dược gì gì? Tại hạ thật không sao hiễu được.
Du Tấn cười ha hả đáp:
- Lệnh Hồ công tử công tử bất tất phải quá lo xạ Nguyên nhân vụ này dù tiểu đệ lớn mật đến đâu cũng không dám buột miệng nói càn. Có điều công tử cứ yên tâm. Ha ha! Tiểu đệ có nói nhăng,
công tử gia cũng đừng quở trách. Mấy lời của tiểu đệ mà lọt vào tai người khác thì dù Du mỗ có mấy đầu cũng không còn. Cái đầu trơn tuột như quả dưa cũng bị người ta nắm lại.
Trương phu nhân hỏi:
- Ngươi đã bảo không dám nói nhăng sao còn nhắc tới vụ đó làm chỉ Ngũ Bá Cương có động tĩnh gì thì Lệnh Hồ công tử tới nơi sẽ được thấy rõ. Ai bảo ngươi nói ba hoa trước? Bây giờ ta hỏi :
pho "Tịch Tà kiếm phổ" kia hiện ở tay ai?
Du Tấn cười hì hì chìa tay ra đáp:
- Cho Du mỗ một trăm lạng bạc, Du mỗ sẽ nói cho phu nhân hay.
Trương phu nhân hứ lên một tiếng rồi nói:
- Kiếp trước ngươi chưa được nhìn thấy tiền bạc bao giờ hay sao mà h động nói là nhắc đến tiền, tiền, tiền?
Người đàn ông chột mắt trong bọn Đổng Bách song kỳ móc trong bọc ra một đỉnh bạc liệng về phía Du Tấn nói:
- Một trăm lạng bạc phỏng có là bao? Đây! ngươi nói đi!
- Đa tạ! Các vị qua đây Du mỗ nói cho mà nghe!
Người chột mắt hỏi:
- Tại sao lại phải ra ngoài ấy? Cứ ở trong này nói cho mọi người đều nghe được không?
Mọi người đồng thanh reo:
- Phải rồi! Phải rồi! Cái đó có chi là bí mật?
Du Tấn lắc đầu đáp:
- Không được! Không đươc! Du mỗ đòi trăm lạng bạc tức là mỗi người phải một trăm lạng. Khi nào cái tin quan trọng như vậy mà chỉ bán lấy có một trăm lạng? Trên đời làm gì có của rẻ như thế được?
Người đàn ông chột mắt vẫy tay một cái. Bọn Cừu Tùng Niên, Trương phu nhân, Song xà ác khất, Tây Bảo tăng xúm cả lại vây quanh Du Tấn cũng như Dư Thương Hải vừa rồi.
Trương phu nhân lạnh lùng nói:
- Thằng cha này ngoại hiệu là Hoạt bất lưu thủ, tay không chẳng thể đối phó với hắn, phải dùng binh khí mới được.
Ngọc Linh đạo nhân vung cây bát giác lang nha chùy lên đánh véo một tiếng nói:
- Phải đấy! Thử xem cái đầu hắn có "Hoạt bất lưu chùy" không?
Mọi người hết ngó những chiếc răng sói trên quả chùy vừa nhọn vừa sắc, lấp loáng có ánh sáng, lại ngó đến lớp da trắng trên người Du Tấn và cái đầu bóng mượt của hắn, không khỏi lo thay.
Du Tấn hỏi:
- Lệnh Hồ công tử! Vừa rồi công tử nói một câu mà giải vây được cho Dư quán chủ. Thế mà bây giờ Du mỗ gặp đại nạn công tử lại mắt lấp tai ngơ như chẳng thấy gì. Công tử coi bên khinh bên trọng như vậy nghĩa là làm sao?
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Nếu các hạ không đem chuyện "Tịch Tà kiếm phổ" ở tay ai nói ra thì chính tại hạ cũng về phe với Trương phu nhân cùng quí vị đây.
Bọn Trương phu nhân cùng bảy người lớn tiếng hoan hô:
- Tuyệt diệu! Thật là tuyệt diệu! Mời Lệnh Hồ công tử ra tay đi!
Du Tấn thở dài nói:
- Được rồi! Tại hạ đành nói vậy. Các vị hãy đâu vào đấy bao vây tại hạ làm chi?
Trương phu nhân đáp:
- Đối với con chạch trơn không dính tay nên phải cẩn thận.
Du Tấn lại thở dài nói:
- Tự làm ra tội nghiệt không thể sống được là thế này đây! Sao Du Tấn này không chờ đến Ngũ Bá Cương hãy coi một vụ náo nhiệt mà lại vào đây chịu chết?
Trương phu nhân hỏi gạn:
- Ngươi có nói hay không thì bảo?
Du Tấn đáp:
- Tại hạ nói chứ! Sao lại không nói? Chao ôi! Đông Phương giáo chủ hỡi ơi! Lão nhân gia bao giờ mới đến chỏ Bây giờ còn đủng đỉnh ngoài ấy làm chi?
Hai câu sau cùng thanh âm rất lớn. Đồng thời hắn trợn mắt nhìn về phía tây ngoài điếm, vẻ mặt cực kỳ sợ hãi.
Mọi người nghe Du Tấn nói vậy cũng giật mình ngó theo về phía tây thì thấy trên đường phố có một người chậm chạp đi tới. Người này tay cầm một rổ rau, dường như người nhà quê đi chợ bán đồ. Làm gì có Đông Phương giáo chủ tức Đông Phương Bất Bại mà oai danh từng làm chấn động giang hồ.
Mọi người quay đầu lại nhìn chẳng thấy Du Tấn đâu nữa, thì ra hắn chuồn mất rồi. Bây giờ mọi người mới ngã ngửa ra là mình mắc mẹo.
Trương phu nhân, Cừu Tùng Niên, Ngọc Linh đạo nhân đều ngoác miệng ra mà chửi bới. Mọi người biết rõ khinh công Du Tấn đã tuyệt diệu, người lại tinh khôn vô kể. Hắn đã chạy thoát thì đừng hòng bắt lại được.
Lệnh Hồ Xung lớn tiếng:
- Té ra "Tịch Tà kiếm phổ" đã bị Du Tấn lấy được rồi. Thật không ngờ kiếm phổ lại vào tay y.
Mọi người đồng thanh hỏi:
- Thật không? Kiếm phổ lọt vào tay Du Tấn rồi ư?
Lệnh Hồ Xung nói:
- Cái đó dĩ nhiên ở trong tay ỵ Nếu không thì sao y lại kiên quyết không chịu nói thực mà phải bỏ trốn thục mạng.
Chàng nói câu này thanh âm rất lớn, nhưng đến câu sau cùng thì kiệt lực.
Bỗng Du Tấn đứng ngoài cửa lớn tiếng hỏi:
- Lệnh Hồ công tử! Sao công tử lại đổ oan cho tiểu đệ?
Đoạn y lại bước vào nhà. Bọn Trương phu nhân, Ngọc Linh đạo nhân cả mừng. Mọi người chuyển động thân hình lậo tức vây Du Tấn vào giữa.
Ngọc Linh đạo nhân cười nói:
- Thế là trúng kế Lệnh Hồ công tử rồi!
Du Tấn mặt buồn rười rượi đáp:
- Đúng thế! Đúng thế! Tin này đồn ra ngoài nói Du mỗ lấy được "Tịch Tà kiếm phổ" thì từ nay Du mỗ
không được một ngày nào yên thân. Đồng đạo giang hồ không còn biết bao nhiêu người sẽ tìm kiếm Du
mỗ để làm khó d. Dù Du mỗ có ba đầu sáu tay cũng không chống nổi. Lệnh Hồ công tử! Công tử chi?
nói một câu mà bắt được Hoạt bất lưu thủ trở lại.
Lệnh Hồ Xung tủm tỉm cười nghĩ thầm:
- Ta có tài giỏi gì đâu? Có điều chính mình cũng đã bị người ta ngờ oan rồi.
Chàng không tự chủ được đưa mắt nhìn Nhạc Linh San.
Nhạc Linh San cũng đang ngó chàng. Mục quang hai bên chạm nhau, hai người cùng đỏ mặt vội nhìn ra chỗ khác.
Trương phu nhân đổi giọng hỏi:
- Du lão huynh! Vừa rồi lão huynh đem "Tịch Tà kiếm phổ" đi giấu kỹ một chỗ để chúng ta không tìm thấy được, phải chăng?
Du Tấn la lên:
- Trời ơi! Khổ quá! Trương phu nhân! Phải chăng phu nhân nói vậy là có ý khiến Du Tấn này chết cũng không đất mà chôn? Các vị thử nghĩ coi: Nếu Du mỗ mà lấy được "Tịch Tà kiếm phổ" thì nhất định sử kiếm pháp phải cao thâm, ít ra cũng ngang hàng với Dư quán chủ phái Thanh Thành. Khi nào Du mỗ lại không đeo kiếm, không sử kiếm, mà võ công cũng rất tầm thường.
Đào Căn Tiên nói:
- Tuy ngươi được "Tịch Tà kiếm phổ" nhưng chưa chắc đã có thì giờ học tập. Dù có học chăng nữa vị tất đã hiểu thấu. Học hỏi rồi đến lúc sử kiếm chưa chắc đã tuyệt diệu. Ngươi không đeo kiếm bên mình có khi vì đã bỏ kiếm rồi, có khi bị người cướp mất.
Đào Cán Tiên nói:
- Vả lại cây quạt trong tay ngươi cũng có thể là một thanh đoản kiếm. Vừa rồi ngươi trỏ một cái đó là một kiếm chiêu về "Tịch Tà kiếm phổ".
Đào Chi Tiên nói:
- Phải rồi! Các vị coi hắn cầm cây quạt trỏ chéo đi đúng là chiêu thứ 59 tên gọi là "Chỉ đả gian tà" trong "Tịch Tà kiếm pháp". Mũi kiếm trỏ vào ai tức là giết người đó.
Lúc này thì cây quạt của Du Tấn đang trỏ vào Cừu Tùng Niên
Lão đầu đà lỗ mãng vừa nghe nói không kịp suy nghĩ đã gầm lên một tiếng, vung cặp giới đao chém Du Tấn.
Du Tấn né mình đi la lên:
- Y nói đùa đấy! Trời ơi! Các hạ chớ cho là thật.
Bỗng nghe bốn tiếng choang choảng vang lên! Tả hữu song đao của Cửu Tùng Niên phóng ra hai chiêu đều bị cây quạt của Du Tấn gạt đi, cứ nghe tiếng quạt đụng đao cũng đủ biết cây quạt này đúc bằng thép nguyên chất.
Không ai ngờ con người Du Tấn béo tốt trắng trẻo như người chủ biết ăn vừa điểm xuống mà cặp hổ đầu đao của Cửu Tùng Niên đã bị hất ra ngoài mấy thước, càng thấy võ công hắn cao xa hơn lão đầu đà nhiều. Chỉ vì hắn bị 7 người bao vây nên không dám phản kích mà thôi.
Đào Hoa Tiên nói:
- Đó là chiêu "ô qui phóng thí" chiêu thứ 32 trong "Tịch Tà kiếm pháp". Chiêu kiếm để gạt đao là "Giáp ngư phiên thân" tức chiêu thứ 25.
Mọi người đều cho là Đào cốc lục tiên thích ba hoa xích đế không đúng sự thật.
Lệnh Hồ Xung hỏi:
- Du tiên sinh! "Tịch Tà kiếm phổ" có phải đúng ở trong tay tiên sinh hay là ở trong tay ai?
Trương phu nhân và Ngọc Linh đạo nhân đồng thanh nói:
- Phải rồi! Nói mau! Kiếm phổ đó ở trong tay ai?
Du Tấn cười ha hả đáp:
- Sở dĩ tại hạ không nói là muốn bán tin này lấy thêm mấy ngàn lạng bạc nữa, nhưng các vị keo kiệt muốn mất ít tiền. Thôi được! Tại hạ cũng nói cho haỵ Có điều nghe vào tai lại thêm buồn ruột.
Kiếm phổ đó lọt vào tay một vị lão tiền bối địa vị cao trọng. Tại hạ nói ra tất làm các vị phải bở vía, e rằng có hối cũng không kịp nữa.
Trương phu nhân trầm giọng hỏi:
- Làm chi mà phải hối hận? Trừ cái chết là việc lớn, chẳng lẽ mới nghe câu "Tịch Tà kiếm phổ" ở trong tay ai là người ta đẩy xuống 18 tầng địa ngục chăng?
Du Tấn thở dài nói:
- Đẩy xuống 18 tầng địa ngục thì chưa chắc, chừng nghe thấy kiếm phổ ở tay người mà không làm gì được, há chẳng là một chuyện cực kỳ đau khổ ư? Nhân vật này có mối liên hệ sâu xa với Nhạc tiên
sinh, chưởng môn phái Hoa Sơn.
Mọi người nghe nói đều đưa mắt nhìn Nhạc Bất Quần.
Nhạc Bất Quần tủm tỉm cười nghĩ bụng:
- Thử xem lão này còn nói trăng nói cuội gì nữa?
Du Tấn lại nói tiếp:
- "Tịch Tà kiếm phổ" vào tay người khác thì còn hy vọng mấy phần, nhưng tới tay vị này thì... thì...
Mọi người ngừng thở lắng tai nghe xem lão nói "Tịch Tà kiếm phổ" về tay ai thì đột nhiên có tiếng vó ngựa dồn dập lẫn với tiếng bánh xe lọc cọc từ đầu đường ruổi tới, cắt đứt câu chuyện của Du Tấn.
Ngọc Linh chân nhân giục:
- Nói mau! Ai lấy được kiếm phổ?
Du Tấn đáp:
- Dĩ nhiên là tại hạ muốn nói, sao các hạ nóng thế?
Bỗng nghe tiếng xe ngựa đến ngoài phạn điếm rồi đột nhiên dừng lại.
Một thanh âm khàn khàn cất lên hỏi:
- Lệnh Hồ công tử có trong đó không? Tệ bang đã sắp xe ngựa đến nghinh tiếp đại giá đây.
Lệnh Hồ Xung đang nóng nghe xem "Tịch Tà kiếm phổ" lọt vào tay ai để tẩy lòng ngờ vực của sư phụ, sư nương, sư đệ, sư muội đối với mình, nên không trả lời người bên ngoài, chàng tiếp tục giục Du Tấn:
- Có người đến rồi! Các hạ nói mau đi!
Du Tấn đáp:
- Công tử lượng thứ chọ Có người ngoài không tiện nói.
Bỗng lại nghe tiếng vó ngựa cấp bách hơn đang chạy ngoài đường phố. Bảy tám người cưỡi ngựa chạy như bay đến dừng lại trước cửa điếm. Một người thanh âm rất lớn cất lên:
- Huỳnh lão bang chúa! Phải chăng lão bang chúa đến đón Lệnh Hồ công tử?
Lão kia đáp:
- Đúng rồi! Tư Mã đảo chúa ở đâu tới?
Người thanh âm rất lớn hắng giọng một tiếng. Tiếp theo là tiếng bước chân trầm trọng, một người thân hình to lớn tiến vào điếm. Lão đầu đà tóc dài Cừu Tùng Niên, thân thể đã cao lớn, nhưng so với lão này còn kém xa.
Ngọc Linh chân nhân nói:
- Tư Mã đảo chúa! Đảo chúa cũng đến đây ư?
Tư Mã đảo chúa lại hắng giọng một cái, rồi lớn tiếng đáp:
- Xin mời Lệnh Hồ công tử lên Ngũ Bá Cương cùng quần hùng tương kiến.
Lệnh Hồ Xung chắp tay nói:
- Tại hạ là Lệnh Hồ Xung. Không dám phiền đến đại giá Tư Mã đảo chúa.
Tư Mã đảo chúa nói:
-Tiểu nhân là Tư Mã Đại. Vì tiểu nhân từ lúc còn nhỏ người đã cao lớn nên gia phụ cho cái tên như vậy. Lệnh Hồ công tử cứ gọi thẳng tiểu nhân là Tư Mã Đại hay hơn. Nếu không thế thì kêu bằng A Đại cũng được, đừng gọi Tư Mã đảo chúa gì hết, A Đại này không dám nhận đâu.
Lệnh Hồ Xung đáp:
- Tại hạ không dám.
Chàng giơ tay trỏ vào vợ chồng Nhạc Bất Quần giới thiệu:
- Hai vị này là sư phụ cùng sư nương tại hạ.
Tư Mã Đại chắp tay nói:
- Tiểu nhân ngưỡng mộ đại danh từ lâu.
Rồi gã quay sang lại nói với Lệnh Hồ Xung:
- Tiểu nhân đến chậm, xin công tử tha lỗi.
Nguyên tên tuổi Nhạc Bất Quần lừng lẫy võ lâm, bắt buộc ai nghe thấy cũng đem lòng kính ngưỡng. Nếu gặp mặt đều chấn động tâm thần. Thế mà Tư Mã Đại cùng bọn Trương phu nhân, Cừu Tùng Niên, Ngọc Linh chân nhân hết thảy đối với Lệnh Hồ Xung tỏ vẻ cực kỳ cung kính, còn đối với Nhạc Bất Quần lại thờ ơ lạt lẽo chẳng để ý gì. Họ có hỏi chẳng qua là vì nể mặt Lệnh Hồ Xung.
Nhạc Bất Quần đã làm chưởng môn phái Hoa Sơn ngoài 20 năm được người giang hồ cực kỳ tôn kính, bọn này tuy đối với tiên sinh không có vẻ cừu địch, nhưng họ không ra chiều trọng vọng tức là bỉ mặt tiên sinh rồi. Trong lòng tiên sinh không khỏi bực, may mà Nhạc tiên sinh đã dầy công phu hàm dưỡng, nét mặt vẫn thản nhiên không ra chiều phẫn hận.
Lúc này lão bang chúa họ Huỳnh đã tiến lại. Tuy lão tuổi ngoài tám chục chòm râu bạc chùng xuống trước ngực mà tinh thần hãy còn quắc thước. Lão nhìn Lệnh Hồ Xung vừa khom lưng nói:
- Lệnh Hồ công tử! Bọn anh em tại hạ có nhiều người kiếm ăn quanh quẩn gần đây mà không biết sớm đến đón tiếp công tử, thật tội đáng muôn thác.
Nhạc Bất Quần nghe lão nói mấy câu bất giác chấn động tâm thần tự hỏi:
- Phải chăng là lão?
No comments:
Post a Comment