Sunday, September 21, 2014

Ngẩn ngơ cú nhảy của Quách Tương xuống vực thẳm Đoạn Trường Nhai

Bạch Y Ngũ Bút

Như rất nhiều fan kiếm hiệp Kim Dung khác, Quách Tương có lẽ là cô gái mà tại hạ có cảm tình và thương nhất trên chốn võ lâm giang hồ! Với biệt danh "tiểu đông tà" - do mẹ là Hoàng Dung đặt cho, ngay từ nhỏ Quách Tương đã có những hành động cổ quái, khác thường. Nhưng có lẽ hành động bất ngờ tung mình nhảy xuống vực sâu Đoạn Trường Nhai ở Tuyệt tình cốc theo Dương Quá, là gây bàng hoàng và ngơ ngẩn cho mọi người nhiều nhất.  

Trong Thần điêu hiệp lữ, tuy chỉ là một cô gái nhỏ 16 tuổi, chen lẫn trong đám đông đại anh hùng võ lâm hào kiệt như Quách Tĩnh, Hoàng Dược Sư, Dương Quá, Chu Bá Thông, cho đến những mỹ nhân đã lừng danh thiên hạ như Tiểu Long Nữ, Trình Anh, Lý Mạc Sầu, Quách Phù ... - nhưng với sự ngây thơ tốt bụng, trong trẻo đến lạ lùng trong tình cảm sâu đậm dành cho đại ca ca Dương Quá, Quách Tương thực sự là một nhân vật nổi bật, để lại tình cảm và ấn tượng sâu sắc trong lòng các fan kiếm hiệp.

Trong bài viết này, tưởng cũng cần nhắc lại là 16 năm trước, trước khi nhảy xuống vực sâu Đoạn Trường Nhai ở Tuyệt tình cốc tự vẫn, Tiểu Long Nữ đã khắc trên vách núi đá dòng chữ hẹn ước 16 năm sau sẽ gặp lại chàng ở nơi này.

Khi đó, vì sợ Dương Quá vì quá đau khổ sẽ tự vẫn theo Tiểu Long Nữ, nên Hoàng Dung đã bịa đặt ra câu chuyện có một vị tên là Nam Hải Thần Ni rất giỏi nghề thuốc, đã đem Tiểu Long Nữ đi cứu chữa 16 năm sau sẽ quay lại nơi nầy chăng? Tin lời, Dương Quá lang thang trên chốn giang hồ suốt 16 năm trời, khắc khoải chờ đợi đến ngày 7 tháng 3 sẽ được gặp lại thê tử Tiểu Long Nữ của mình.

Cuối cùng thì 16 năm đằng đẵng cũng đã trôi qua. Vài tháng trước thời khắc định mệnh 16 năm ấy, số phận đã đưa đẩy Dương Quá gặp lại và kết bằng hữu với cô bé Quách Tương vô cùng ngây thơ xinh đẹp - ái nữ của cặp anh hùng liệt nữ Quách Tĩnh - Hoàng Dung. (Quách Tương cũng chính là cô bé mà 16 năm trước Dương Quá và Tiểu Long Nữ đã ẵm trên tay khi mới sinh ra được vài ngày).

Không giống như cô chị Quách Phù tính tình nhỏ nhen, ganh tị, Quách Tương tuy rất thông minh, cổ quái, sâu sắc và tinh tế nhạy cảm như mẹ nàng, nhưng lại có thêm có sự ngây thơ, lòng thương người và sự nhẹ dạ cả tin như cha nàng Quách Tĩnh. Nàng luôn làm điều tốt như một bản năng. Và luôn nghiễm nhiên tin rằng ai cũng tốt như mình, không hề đắn đo, suy nghĩ. Chính vì vậy, Quách Tương luôn có xu hướng quan tâm, chia sẻ niềm vui nỗi buồn với những người mà nàng yêu quý.

Chính vì vậy, xuất phát từ việc nghe đồn trên giang hồ có vị thần điêu đại hiệp chuyên hành hiệp đại nghĩa, Quách Tương tò mò quyết tìm gặp. Đến khi được Dương Quá trả lại cho chiếc khăn tay mà nàng làm rớt trên đường lén đuổi theo Dương Quá, rồi nghe Dương Quá kể chuyện tình yêu của chàng và Tiểu Long Nữ, được thấy dung mạo tuấn tú của chàng ... thì tự bao giờ không chính xác, nhưng theo một logic tất yếu, trái tim bé bỏng và nhạy cảm của Quách Tương đã sập bẫy ái tình - dù chính nàng cũng không hay biết. Hay chính xác hơn là nàng cũng chưa mường tượng ra một điều gì cụ thể. Nhưng có thể khẳng định là Quách Tương đã yêu Dương Quá, một tình yêu thầm kín, bé bỏng như một nhánh cỏ vừa chớm nhú những chồi non đầu tiên, khẽ khàng lay động trong ngọn gió cõi đời.

Khi cùng Kim Luân Pháp Vương tìm đến Tuyệt tình cốc mong gặp Dương Quá, vừa đến nơi thì cũng là lúc Quách Tương tình cờ nhìn thấy Dương Quá vì quá đau khổ khi đến ngày hẹn không thấy Tiểu Long Nữ đâu, đã phi thân nhảy xuống vực sâu tự vẫn. Thì Quách Tương đã nhảy theo xuống vực sâu trong sự bất ngờ, sửng sốt của tất cả mọi người !!! Một tình huống có thể nói là không ai có thể ngờ tới vì quá đột ngột!

Trong tác phẩm, Kim Dung chỉ viết về cú nhảy thần sầu của Quách Tương vỏn vẹn có vài câu như nầy: "Dương Quá tung người nhảy xuống vực sâu vạn trượng bên dưới. Quách Tương sợ đến hồn xiêu phách lạc, cũng không biết là để cứu Dương Quá, hay là do thâm tình muốn theo chàng lìa trần, nàng nhún hai chân, nhảy luôn theo chàng xuống vực".

Như vậy theo Kim Dung, thì Quách Tương khi đó tuy sợ đến hồn xiêu phách lạc, nhưng đã nhảy luôn xuống vực. Vì sao nàng nhảy thì Kim Dung cũng chẳng biết: Nàng nhảy xuống là để cứu hay là muốn theo chàng lìa trần do mối thâm tình giữa hai người?

Đoạn Trường Nhai là chỗ vực sâu quá nguy hiểm chưa từng có ai dám xuống, từ trên bờ vực nhìn xuống không thấy đáy, ném đá xuống không có tiếng vọng lên, quanh năm chỉ thấy khói sương mù mịt. Nên chỉ có người muốn tìm đến cái chết mới nhảy xuống Đoạn Trường Nhai mà thôi. Trước đó Tiểu Long Nữ đã quyên sinh nơi nầy. Rồi sau 16 năm là Dương Quá, đều nhảy xuống vực không gì khác hơn là mong tìm đến cái chết.

Nhưng cú nhảy của Quách Tương xuống vực sâu là nhảy theo Dương Quá, làm cho tại hạ phải ngẩn ngơ bần thần mãi. Mà cũng không biết lý giải thế nào.

Khi nhảy xuống vực, Quách Tương đang là một cô gái 16 tuổi trẻ trung, yêu đời. Nàng đang có cha mẹ, chị em. Nàng không có lý do gì để mà phải bi lụy, phải tìm đến cái chết. Khi đó, nàng cũng đã biết rõ là đại ca ca Dương Quá rất yêu và chỉ yêu có Tiểu Long Nữ mà thôi. Và hai người sắp gặp lại nhau theo lời hẹn ước 16 năm. Chính nàng cũng đã nhắm mắt khấn trời phật cho đại ca ca gặp lại thê tử. Thì nàng đâu có lý do gì để phải chết.

Tìm đến Tuyệt tình cốc, ý định của Quách Tương là sẽ đưa chiếc kim ngọc phong thứ ba, chiếc kim cuối cùng trong số 3 điều ước nguyện (tượng trưng bằng 3 chiếc kim) mà Dương Quá hứa sẽ làm vì nàng. Nàng sẽ yêu cầu đại ca ca hứa là sẽ không tự vẫn, cho dù có thể chàng sẽ không gặp lại được Tiểu Long Nữ. Vì với sự nhạy cảm đầy nữ tính của mình, Quách Tương cảm nhận đâu đó thấp thoáng tình huống có thể Tiểu Long Nữ đã chết. Nên nàng rất lo Dương Quá vì quá đau khổ sẽ tự vẫn. Nàng chỉ mong muốn Dương Quá được sống!

Thế mà lời chưa kịp nói, thì Dương Quá đã nhảy xuống vực ngay trước mắt nàng. Trong một phản xạ bất ngờ và xuất thần, Quách Tương đã nhảy xuống vực theo chàng! Theo tại hạ, thì Quách Tương khi đó chỉ là hành động theo bản năng. Chứ nàng đâu có suy nghĩ gì. Hơn nữa cũng không có kịp thời gian để nàng suy nghĩ.

Chính qua cú nhảy bản năng đó, bất chấp tất cả, đã thể hiện đến mức mãnh liệt nhất mối thâm tình, hay đúng hơn là tình yêu của Quách Tương đối với Dương Quá. Người ta hay nói những cặp yêu nhau thường thề thốt "sống chết có nhau". Quách Tương thì đâu có thề thốt gì. Nhưng nàng đã sống chết có nhau cùng Dương Quá vậy.

Dương Quá từ khi mới ra đời đã có một số phận bi thương, khắc nghiệt. Nhưng theo thời gian, Dương Quá lại may mắn gặp hết cơ may này đến cơ may khác. Có lẽ cũng còn là cơ duyên của chàng. Dương Quá được Tôn bà bà cứu về Cổ Mộ, được Tiểu Long Nữ nhận làm đệ tử, được Âu Dương Phong, Hồng Thất Công là những cao thủ bậc nhất truyền thụ võ công... Nhưng có một điều rất đặc biệt, là ngoài tình yêu bất diệt của cô cô Tiểu Long Nữ, Dương Quá còn được rất nhiều cô gái xinh đẹp và giỏi giang khác thầm yêu trộm nhớ, không tiếc hy sinh cả tính mạng vì chàng. Trong số đó, mối chân tình trong vắt như giọt nước hồ thu của tiểu muội Quách Tương có lẽ làm cho chúng ta xốn xang nhất!

Thật kỳ lạ, chúng ta hẳn ai cũng vui mừng đến rơi lệ khi Dương Quá gặp lại Tiểu Long Nữ sau 16 năm cách biệt. Nhưng đồng thời cũng cảm thấy lòng bỗng dưng buồn lai láng, đến mức lệ muốn rơi - khi nghĩ về Quách Tương, nghĩ về tình cảm của nàng dành cho đại ca ca.

Vì nàng dễ thương và bé bỏng quá, nên ai cũng muốn thốt lên Quách Tương tiểu muội! Và hẳn luôn thầm mong những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với nàng. Vì nàng xứng đáng với điều đó.

Ngạn ngữ có câu "Cái cây tìm sự cô đơn ở trên trời. Ngọn cỏ tìm sự đông đúc nơi mặt đất". Vì tình yêu và tính cách của Quách Tương đứng trên cái tầm thường, dung dị của cuộc sống, nên một khi trái tim kia đã dành trọn cho Dương Quá rồi, thì một số phận cô đơn âu cũng là một tất yếu đối với nàng vậy.

Quách Tương tiểu muội!


Quách Tương và Dương Quá trong Thần điêu đại hiệp 2014

-----------------------------

Bài viết đến đây đã hết, tại hạ mời mọi nán thêm một chút, cùng đọc lại trích đoạn Quách Tương nhảy xuống Đoạn Trường Nhai và gặp Dương Quá dưới đáy vực sâu:

Chàng nhìn xuống vực sâu trước Đoạn Trường nhai, chỉ thấy dưới đó đầy sương mù. Mỗi lần tới đây, chàng chưa bao giờ thấy đáy cốc vì nó luôn có mây mù che phủ. Bây giờ cũng vậy. 
Chàng ngửa mặt hú một tiếng dài, khiến mấy trăm đóa hoa Long Nữ đã héo trên Đoạn Trường nhai bay lả tả, nói nhỏ:

- Năm xưa nàng đột nhiên mất tích, không biết đi đâu, ta tìm nàng khắp núi non, không thấy nàng, ta đoán nàng đã nhảy xuống cái vực sâu vạn trượng này, mười sáu năm nay chăng lẽ nàng không sợ tịch mịch hay sao?

Lệ làm mờ mắt, trước mắt tựa hồ thấp thoáng bóng áo trắng của Tiểu Long Nữ, rồi dường như chàng nghe văng vẳng có tiếng gọi của nàng từ dưới đáy vực:

- Dương lang, Dương lang chàng ơi, đừng đau lòng, đừng đau lòng!

Dương Quá nhún hai chân một cái, thân hình bay lên, chàng nhảy xuống vực sâu.

Quách Tương theo Kim Luân pháp vương đến Tuyệt Tình cốc. Pháp vương có khi hiểm độc hơn cả rắn rết, nhưng lão đã có ý nhận Quách Tương làm truyền nhân y bát, cho nên dọc đường lão săn sóc nàng rất chu đáo, coi nàng y như ái nữ thân sinh của mình. Quách Tương hận lão đánh chết Trường Tu Quỉ và Đại Đầu Quỉ, nên thần sắc trước sau vẫn lạnh lùng. Pháp vương cả đời được người ta tôn sùng, ở Tây Tạng lão được tôn sùng như đế vương, ngay cả Tứ vương tử Mông Cổ Hốt Tất Liệt đối với lão cũng một mực kính nể. Vậy mà suốt dọc đường cô bé Quách Tương cứ hết chê lão võ công không bằng Dương Quá, lại trách lão hồ loạn sát nhân, làm cho đệ nhất quốc sư Đại Mông Cổ phải dở khóc dở cười.

Lúc hai người đến Tuyệt Tình cốc, bỗng nghe có tiếng thét lớn:

- Tại sao nàng lại không giữ lời hẹn?

Tiếng thét đầy bi thương, tuyệt vọng, khổ đau.

Quách Tương nghe tựa hồ mỗi quả núi đều hùa theo “Tại sao nàng lại không giữ lời hẹn?”

Nàng kinh ngạc nói:

- Là đại ca ca đấy, ta đi mau lên!

Nàng chạy gấp vào cốc. Kim Luân pháp vương thấy đại địch ở phía trước, phấn chấn hẳn lên, rút kim, ngân, đồng, thiết, diên ngũ luân từ trong túi đeo sau lưng ra cầm tay. Lão đã luyện “Long tượng bát nhã công” đến tầng thứ mười, nhưng nghĩ mười sáu năm qua Dương Quá và Tiểu Long Nữ quyết chẳng ngồi không, cũng vẫn luyện võ, nên lão không dám khinh suất.

Quách Tương chạy về phía phát ra tiếng thét, chẳng mấy chốc đã tới trước Đoạn Trường nhai, thấy Dương Quá đứng trên sườn núi, mấy chục bông hoa lớn màu hồng bay lả tả xung quanh. Nàng thấy vách núi nhô ra rất hung hiểm, mình công phu thấp kém, không dám phi thân sang, chỉ gọi:

- Dương đại ca, muội tới đây!

Nhưng Dương Quá thẫn thờ đau khổ, không nghe thấy.

Quách Tương từ xa thấy cứ chỉ của chàng khác lạ, bèn nói:

- Muội còn có một cái kim châm của đại ca ca đây, hãy nghe muội nói, dù thế nào cũng đừng tự tận…

Vừa nói, nàng vừa chạy qua cái cầu đá sang chỗ chàng. Nàng chạy được nửa chừng, thấy Dương Quá tung người nhảy xuống vực sâu vạn trượng bên dưới.

Quách Tương sợ đến hồn xiêu phách lạc, cũng không biết là để cứu Dương Quá, hay là do thâm tình muốn theo chàng lìa trần, nàng nhún hai chân, nhảy luôn theo chàng xuống vực. 

...

Hôm Dương Quá đứng trước Đoạn Trường nhai, biết không thể gặp lại Tiểu Long Nữ, đau đớn nhảy xuống vực sâu, nghĩ rằng sẽ thịt nát xương tan, không ngờ rơi xuống hồi lâu, đột nhiên “ùm” một cái, lại rơi xuống một cái đầm nước. Chàng rơi từ trên cao hàng trăm trượng, xung lực cực mạnh, cứ thế chìm thẳng xuống, cũng không biết chìm sâu bao nhiêu thước nước, đột nhiên trước mắt sáng bừng, tựa hồ nhìn thấy một cái thủy động, đang ngưng thần nhìn kỹ, thì ở dưới sâu lực đẩy lên rất mạnh, người chàng tự nổi lên, đúng lúc ấy thấy Quách Tương rơi xuống đầm.

Dương Quá chưa kịp nghĩ kỹ, chờ Quách Tương nổi lên mặt nước, chàng giơ tay kéo nàng lên bờ đầm, hỏi:

- Tiểu muội tử, tại sao lại ngã xuống đây?

Quách Tương nói:

- Muội thấy đại ca ca nhảy xuống, thì muội cũng nhảy theo.

Dương Quá lắc đầu, nói:

- Loạn quá, loạn quá! Tiểu muội tử chẳng lẽ không sợ chết?

Quách Tương mỉm cười, nói:

- Đại ca ca không sợ chết, thì tiểu muội cũng chả sợ.

Dương Quá chợt nghĩ: “Chẳng lẽ tiểu cô nương này cũng có thâm tình với ta như vậy?” Nghĩ vậy, bất giác tay run run.

Quách Tương rút trong bọc ra cây kim châm cuối cùng, nói:

- Đại ca ca, lần ấy đại ca ca đưa cho tiểu muội ba cây kim châm, bảo cho tiểu muội ba điều ước, đại ca ca đều sẽ đáp ứng. Hôm nay tiểu muội cầu xin đại ca ca, bất kể Dương đại tẩu có thể tái hợp với đại ca ca hay không, đại ca ca cũng đừng tự vẫn.

Đoạn đưa cây kim châm cho chàng.

Dương Quá nhìn cây kim châm trong tay, run giọng hỏi:

- Tiểu muội tử từ thành Tương Dương đến đây, chỉ để cầu xin một việc ấy thôi ư?

Quách Tương vui vẻ nói:

- Đúng vậy, đại trượng phu nói sao làm vậy, đại ca ca đã hứa đáp ứng tiểu muội rồi đấy.
Dương Quá thở dài, một người vừa trải qua một phen từ sống đến chết, lại từ cõi chết sống lại, hẳn sẽ không muốn chết một lần nữa. Chàng nhìn Quách Tương từ đầu xuống chân, thấy nàng ướt sũng cả người, răng đánh cầm cập, nhưng sắc diện vui vẻ, bèn nhặt củi khô định đốt lửa, nhưng đồ đánh lửa hai người mang theo đều bị ướt, không sử dụng được, chàng đành nói:

- Tiểu muội tử, hãy vận nội công để hàn khí khỏi ngấm vào người dễ sinh bệnh.

Quách Tương vẫn chưa yên tâm, hỏi:

- Đại ca ca có đáp ứng tiểu muội sẽ không tự vẫn nữa chứ?

Dương Quá đáp:

- Có!

Quách Tương mừng rỡ nói:

- Vậy hai chúng ta cùng vận công.

---------------------------------

Bài liên quan:

No comments:

Post a Comment