Trang

Sunday, May 4, 2014

Hoàng Dược Sư - tài năng cô độc

Phan Trần Việt Dũng Blog 

Trong tất cả các nhân vật võ hiệp từ xưa nay, tôi yêu mến nhất là Đông tà Hoàng Dược Sư. Thích Hoàng Dược Sư hơn cả những đại hiệp của Kim Dung như Kiều Phong hay Dương Quá. Trong mắt tôi, Hoàng Dược Sư là duy nhất, là số một. Nghĩ cũng lạ, ko hiểu sao lại thích Hoàng Dược Sư đến vậy? Nhưng Hoàng Dược Sư có những cái rất giống tôi. Con người nửa chính nửa tà ấy là con người khả dĩ nhất có thể đáng được làm hình tượng để người đời vừa kính sợ, vừa khâm phục. Kiêu ngạo mà si tình. 


“ Một đời tôn sư tài văn võ 
Ôm mối tình si với núi sông 
Thổi khúc tiêu cho tình buồn sâu thẳm 
Trong khói sương chiều giữa mùa đông !” 

Tôi đã đọc đi đọc lại Anh hùng xạ điêu không biết bao nhiêu lần, cũng chẳng hiểu vì sao mình lại thích đọc như vậy nữa. Chợt một ngày nhận ra trong tác phẩm ấy có một con người có sức hút kì lạ đối với tôi. Khiến mình dù muốn dù không vẫn không dứt ra được khỏi trang sách, như để kiếm tìm bóng hình của con người ấy.

Người ta thường bảo những con người tài năng là những con người cô độc. Họ cô độc bởi trên thế gian này chẳng mấy ai hiểu được họ

Biết đâu trên cõi trần thế này lại có một con người tài năng đến như thế mà lại cô độc đến như vậy

Con người ấy thông minh tuyệt đỉnh: từ văn tài võ học, thư họa cầm kì, toán học binh thư, cho tới y bốc tinh tướng, kỳ môn ngũ hành, không môn nào không biết, không môn nào không giỏi .

Nhưng cả cuộc đời ông sống cô đơn trên một hòn đảo.

Hòn đảo ấy tên đẹp như phong cách võ học của ông : Đảo Đào hoa.

Ông chính là Đảo chủ đảo Đào Hoa Đông tà Hoàng Dược Sư .

Khi Kim Dung xây dựng nên nhân vật Hoàng Dược Sư, lão nhân gia người đã xây dựng nên con người tài năng nhất, toàn diện nhất, thông minh nhất, đa tài nhất và cũng thuộc dạng kiêu ngạo bậc nhất. Ông toàn diện quá và tài năng quá, rồi chợt một ngày tôi chạnh lòng nhớ đến một câu ngạn ngữ “Trời không cho không ai một cái gì, cho cái này rồi lấy mất cái kia“ Ông mưu trí hơn đời rốt cuộc cũng không thế cứu sống được ái thê của mình. Tình yêu duy nhất và suốt đời của ông.

Hoàng Dược Sư nhất sinh độc lai độc vãng, cả cuộc đời ông chỉ có một tình yêu duy nhất, một tình yêu suốt đời, và một tấm lòng tình si mãi mãi. Ông hiếu thắng và kiêu ngạo, trong mọi lĩnh vực ông không chịu thua một ai. Chỉ trong võ học, Hoàng Dược Sư thất bại một lần dưới tay của Vương Trùng Dương. Người vợ của ông vì muốn an ủi chồng nên cố gắng chép Cửu Ấm Chân Kinh cho ông để rồi phải ra đi về nơi cửu tuyền, bà để lại cho ông một đứa con gái. Ông sống cô đơn trên đảo, một mình nuôi đứa trẻ nên người, đêm ngày nhớ đến người vợ hiền mà ông biết mình có đánh đổi tất cả cũng ko thể gặp lại .

Đứa trẻ ấy là Hoàng Dung, Hoàng Dung lớn lên đến năm 15 tuổi vì giận cha mà rời đảo. Ông vì lo cho con gái, mà phải phá bỏ lời thề, lưu lạc cõi Trung Nguyên để tìm con. Ngày gặp lại con, lòng ông như xát muối khi nhìn thấy Hoàng Dung vô cùng thân thiết với Quách Tĩnh. Cả cuộc đời ông, từ khi ái thê chết đi ông chỉ muốn đi theo bà. 15 năm ông sống chỉ để nuôi Hoàng Dung, rồi ông đau đớn nhận ra, khi đến tuổi trưởng thành, nàng chỉ chạy theo Quách Tĩnh. Còn ông lại vẫn mãi cô độc.

Ông không trách Hoàng Dung, khi thấy Hoàng Dung nhìn Quách Tĩnh ông lạnh buốt cả người. Ông nhìn thấy trong mắt Hoàng Dung tính nết si tình của cha mẹ, không sao hóa giải được, lúc ấy ông chỉ biết thở dài mà thôi..

Hoàng Dược Sư là một tài năng hiếm có, nhưng ông bình sinh ghét nhất là tiết liệt thánh hiền, hận nhất là nhân nghĩa lễ pháp, đó đều là những thứ lừa gạt bọn ngu phu ngu phụ. Người đời hết đời này đến đời khác rơi vào đó vẫn còn ngu ngơ chưa biết, đúng là đáng thương mà cũng là đáng cười. Hoàng lão tà không tin vào thứ lễ giáo ăn thịt người không nhổ xương ấy thì người ta bảo ông là phường tà ma ngoại đạo. Phải, ông là tà ma ngoại đạo nhưng so với bọn khốn khiếp luôn miệng nói nhân nghĩa đạo đức để hại người thì có lẽ còn thua một chút.

Tác giả Huỳnh Ngọc Chiến khi viết bài về Hoàng Dược Sư, ông đã so sánh Hoàng Dược Sư như là một cây tùng. Cũng như bóng của cây tùng, Hoàng Dược Sư có cái gì đó khó với tới vì ông tài năng quá mà bạc hạnh quá.

Ông không tin vào thứ nhân nghĩa lễ tín là vì sao? Đó là bởi ông muốn tìm kiếm cho mình một con đường mới, con đường đúng đắn nhất cho người đời sống và tồn tại. Nhưng người đời mấy ai hiểu ông, ông mãi cô đơn trền hòn đảo với những tên đầy tớ vừa câm vừa điếc,

Ông hành sự tà đạo không ai bằng, có thể nói ông là chuyên gia trong lĩnh vực“giận cá chém thớt“. Nhưng tôi cảm động nhất là chi tiết ông khóc Hoàng Dung khi nhầm tưởng Hoàng Dung đã chết thảm trên biển từ cái miệng ăn mắm ăn muối của Linh Trí Thượng Nhân. “Lúc ấy trong lòng Hoàng Dược Sư mọi suy nghĩ đều trở thành tro lạnh, lúc thì sôi lên, lúc thì lạnh buốt. Chợt ông hô hô cười rộ, âm thanh như tiếng rồng ngâm kéo dài không dứt, trong tiếng cười thấp thoáng sát khí lạnh buốt. Mọi người càng nghe càng thấy thê lương, trong lúc bất tri bất giác, tiếng cười đã thành tiếng khóc, chỉ nghe Hoàng Dược Sư buông tiếng khóc lớn, thê thiết vô cùng. Mọi người không kìm được, tựa hồ muốn thương tâm rơi lệ theo ông“.



Hoàng Dung - Quách Tĩnh trên đảo Đào Hoa

Rồi ông hát bài A từ của Tào Tử Kiến, trong lòng đau đớn vô hạn. Đất trời mênh mông, rộng lớn, sao mình ông lại mãi cô đơn. Ông chỉ hận trời xanh, chỉ muốn bắc thang lên hỏi ông trời là vì sao? Vì sao lại cay nghiệt đối với ông như thế? Hay là bởi một câu thơ trong truyện Kiều : “ Chữ tài liền với chữ tai một vần “.

Chẳng ai biết !

Khi ông bắt tất cả bọn từ Linh Trí thượng nhân, Sa Thông Thiên cho tới Vương gia của nước Đại Lý là Hoàn Nhan Hồng Liệt chui qua háng của mình để đi ra ngoài là lúc tôi khoái nhất. Khi đó ông đã biểu tượng cho công lý, sau những gì độc ác nhất và tệ hại nhất mà những kẻ ấy đã gây ra cho Hoàng Dung, Quách Tĩnh, Lục Quán Anh hay Trình Giao Gia. Chỉ có một người võ công thật cao cường mới rửa nhục cho các nhân vật chính của chúng ta. Và người đó chính là ông: Đảo chủ đảo Đào Hoa Đông tà Hoàng Dược Sư .

Hoàng Dược Sư hành động rất tà đạo, nhưng nếu không hành động như vậy thì ông đâu xứng đáng với chữ tà. Chẳng ai trách ông, bởi chẳng ai hơn ông về tất cả mọi lĩnh vực.

Lịch sử loại người ghi tên 2 con người đa tài nhất, đó chính là Leonadro de Venci –người khổng lồ của thời kì phục hưng, con người vĩ đại đã đưa nhân loại thoát khỏi đêm trường Trung Cổ và người thứ 2 là Laibơnit- nhà toán học Đức. Đông tà cũng đa tài như thế, sự so sánh này là rất khập khiễng, bởi Đông tà chỉ là một nhân vật hư cấu nhưng đây quả thực là con người khiến ta phải khâm phục. Ông sáng tạo nên tất cả các loại võ công của bản thân, từ Đàn Chỉ Thần Thông, Lạc Anh thần kiếm chưởng cho tới Bích Hải Triều Sinh khúc. Trong đó công phu Lạc Anh Thần Kiếm chưởng (chưởng pháp hoa anh đào rụng) là đỉnh cao của cái đẹp, cái hư hư thực thực .

Cả cuộc đời ông là cuộc đời phong ba bão táp, tài năng không ai bằng nhưng cô độc cũng ít ai hơn, ông cô độc tận trong sâu thẳm trái tim mình. Người phụ nữ ông yêu hơn tất cả những gì trên cõi đời này đã rời bỏ ông đi xa mãi, không bao giờ trở về. Không bao giờ trở về bên ông nữa. Trên hòn đảo thần tiên ấy, ông đứng lặng một mình, dập dềnh sống vỗ. Chỉ biết rồi một ngày nọ, khi khúc tiêu Bích Hải Triều vang lên, ấy là lúc linh hồn ông sẽ đi về nơi cửu tuyền để gặp lại người yêu dấu ...

Bích Hải Triều sinh khúc 

...Cứ vậy, ta ra người khắc bạc 
Ðánh mất niềm tin giữa chợ đời 
Tâm sự Ðông Tà vùi hoang đảo 
Ðàn Chỉ Thần Thông bắt bướm chơi 
Bát Quái trận đồ ngồi đun nước 
Pha ấm trà khuya ngóng tri âm 
Củi nấu, ta dùng toàn dược thảo 
Em vẫn chưa về, dạ chẳng cam 
Lạc Anh kiếm pháp còn ai ngắm 
Nhìn cánh đào rơi để nhớ thêm 
Hoành kiếm ngang mày, tim tan nát 
Ðốn sạch rừng đào chỉ một đêm 
Một bữa xuôi bè rời hoang đảo 
Ðông Tà lưu lạc cõi Trung Nguyên 
Gió giang hồ lạnh lòng đảo chủ 
Khúc sáo tơi bời những nỗi riêng 
Cứ vậy, mùa thu ngập lá vàng 
Từ ta luân lạc kiếp lưu phương 
Sáp khuya nắn tượng nguời tri kỷ 
Gió lạnh miền xa nhớ bạn đường 

( Toại Khanh ) 

----------------------

Tâm sự của tác giả:

Bài viết này tôi viết trên diễn đàn kimdung.chungta vào tháng 7 năm 2007. Hơn một năm rồi, giờ đưa lên blog. Một chút chạnh lòng nhớ về diễn đàn xưa kia mình từng gắn bó. Trên diễn đàn ấy, tôi là Đông tà 14. Cũng giống như ông, thích gì làm nấy. Kiêu ngạo, lạnh lùng, vừa khiến các thành viên khâm phục, vừa khiến họ tức giận. 

Đã qua rồi, giờ chỉ là hoài niệm. Không có tôi, diễn đàn ấy đang chết dần chết mòn. Một ngày nào đó, hy vọng sẽ có người thay thế được tôi. Chỉ mong người ấy, đừng có hay làm mất lòng các thành viên như tôi. Thói đời, nên “ngụy quân tử” một chút thì chắc là hay hơn đó. 

-----------------------------------

Bài liên quan:


No comments:

Post a Comment