Wednesday, October 9, 2013

Hoàng Dung đã bị Quách Tĩnh hạ gục, lấy mất trái tim như thế nào?

BẠCH Y NGŨ BÚT

(Vietkiemhiep) - Hoàng Dung là con gái duy nhất của Hoàng Dược Sư, một trong “ngũ tuyệt võ lâm”. Hoàng Dung thừa hưởng nét xinh đẹp tuyệt trần của mẹ và vô cùng thông minh, láu lỉnh. Nàng đã được cha chỉ dạy cho những kiến thức cao cường về khoa học, thi thơ, hội họa, toán thuật ... và tất nhiên cả võ thuật (pho chưởng pháp Lạc anh thần kiếm) …vv. Chưa hết, nàng còn có tài nấu ăn tuyệt vời. Khi gặp Quách Tĩnh, dù chỉ khoảng 15, 16 tuổi, nàng đã là một cô gái hết sức quyến rũ, nếu vị nào tính toán thực dụng, thì nàng cũng có của hồi môn khó ai sánh kịp. Một người vợ mơ ước của bất kỳ ai trong giới võ lâm!

Hoàng Dung coi vậy chớ về sau là bang chủ của đại môn phái Cái bang đó (ảnh minh hoạ)











Vì mẹ đã mất sớm từ khi nàng mới ra đời, chỉ sống thui thủi với cha ngoài đảo xa, nên Hoàng Dung rất ngây thơ, trong sáng và có phần ngờ nghệch về những kiến thức, chuyện “riêng tư” của đàn bà con gái, kinh nghiệm cuộc sống gần như bằng không.

Trong suốt tiểu thuyết Anh Hùng Xạ Điêu, Hoàng Dung hầu như không biết gì về quan hệ tình dục nam nữ, không hiểu quan niệm “nam nữ thụ thụ bất thân” (nam nữ không được đụng chạm nhau) là gì - trong khi đây vốn là một nguyên tắc đạo đức, giao tiếp phổ biến tất yếu thời bấy giờ. Mặc dù rất tò mò về chuyện nam nữ vợ chồng, nhưng nhiều lần muốn hỏi thì lại ngượng, vì tự biết là "không hay". Hoặc có hỏi thì chuyện "tế nhị" quá nên chẳng ai dám trả lời ! Chính vì sự ngây thơ trong sáng như vậy, vô hình chung khiến nàng lại càng thêm phần quyến rũ, làm mê mẩn biết bao người, trong đó có tay trùm sát gái như Âu Dương Khắc (cháu Âu Dương Phong)...

Tình tiết sexy nhất của đôi bạn tình nhân Hoàng Dung – Quách Tích có lẽ là ở vào cuối truyện, lúc Quách Tĩnh gặp lại Hoàng Dung sau bao biến cố trên đỉnh Hoa Sơn, khi mà trước đó Quách Tĩnh cứ tưởng là Dung nhi của mình đã chết. Khi đó, để làm lành với Quách Tĩnh vì một câu nói lỡ lời trước đó, Hoàng Dung nói: “Thôi mình đừng nhắc chuyện cũ nữa. Từ nay về sau, nếu mà ngươi không bỏ ta nữa, thì chúng ta sẽ suốt đời ở chung với nhau. Chúng mình ở chung một chỗ ta vui lắm đó. Ta cho ngươi hôn một cái nè, chịu không?". "Quách Tĩnh mặt đỏ bừng, lại không dám hôn nàng”.

Có thể nói Quách Tĩnh, vốn là một cậu bé ngốc nghếch khờ dại, đã vô cùng may mắn khi gặp được Hoàng Dung trong cuộc đời. Một cô gái có thể nói là gấp Quách Tĩnh "ngàn lần" (theo lời Hồng Thất Công) tại thời điểm hai người gặp nhau lần đầu. Chính nhờ Hoàng Dung hết lòng khổ tâm hao trí, Quách Tĩnh mới được Hồng Thất Công truyền thụ bộ chưởng pháp Hàng long thập bát chưởng - mở ra một giai đoạn mới trong cuộc đời.

Trong tình huống ở đầu truyện, khi Hoàng Dung bị cha la (do cho rượu, thức ăn và nói chuyện với Chu Bá Thông) đã hờn dỗi trốn khỏi đảo Đào Hoa vào đất liền rông chơi. Vì sợ mọi người phát hiện thân thế và nguy hiểm cho bản thân (Hoàng Dung cũng tự biết là mình rất xinh đẹp), nàng đã hóa trang thành một “tiểu khấu hóa” – một cậu bé ăn mày lang thang. Mặt bôi nhọ lem luốc, quần áo rách rưới …

Tình cờ Quách Tĩnh cũng vào tửu quán và thấy Hoàng Dung đang bị bọn tiểu nhị xua đuổi. Hãy cùng đọc lại nguyên trích đoạn sau ( trong Anh Hùng Xạ Điêu của Kim Dung), nhớ lại giây phút Hoàng Dung lần đầu gặp Quách Tĩnh trong tửu quán. Cuộc gặp này chính là cội nguồn của sự tự nguyện lựa chọn và gắn bó suốt cuộc đời với Quách Tĩnh của Hoàng Dung. Chúng ta sẽ thấy cô gái này thật thông minh, dễ thương, cá tính mạnh mẽ nhưng cũng không kém phần ủy mị, nữ tính.

Chú thích: "Thiếu niên" là Hoàng Dung. Lúc này, Quách Tĩnh vẫn cứ nghĩ rằng thiếu niên nọ là một gã con trai như mình.

-----------------------------

Thiếu niên kia lò dò bước tới, nghiêng đầu nhìn y. Quách Tĩnh bị y nhìn cảm thấy rất lúng túng, bèn vẫy tay nói:

- Ngươi cũng tới đây ăn đi, được không?

Thiếu niên kia cười nói:

- Được, một mình ta buồn lắm, đang muốn tìm bạn đây.

Nói toàn khẩu âm Giang Nam.

Mẹ Quách Tĩnh là người Lâm An Chiết Giang. Giang Nam lục quái cũng đều là người quanh vùng Gia Hưng nên từ nhỏ y đã quen nghe tiếng Giang Nam, nghe thiếu niên nói giọng quê mình, cảm thấy rất vui mừng. Thiếu niên kia bước tới cạnh bàn ngồi xuống. Quách Tĩnh bảo tiểu nhị mang thêm thức ăn lên. Tiểu nhị thấy thiếu niên kia rách rưới nghèo khó rất không vừa ý, gọi suốt nửa ngày mới uể oải mang tới một cái bát.

Thiếu niên kia nổi giận nói:

- Ngươi cho rằng ta nghèo, không xứng đáng ăn cơm trong quán ngươi phải không? Chỉ sợ ngươi mang những thức ăn hạng nhất ra đây cũng chưa hợp khẩu vị của ta đâu.

Tiểu nhị lạnh lùng nói:

- Thật à? Lão nhân gia người cứ gọi, bọn tôi sẽ nấu được, chỉ sợ ăn xong không ai trả tiền thôi.

Thiếu niên kia nói với Quách Tĩnh:

- Bất kể ta ăn bao nhiêu, ngươi cũng làm chủ chứ?

Quách Tĩnh nói:

- Đương nhiên, đương nhiên.

Rồi quay qua tiểu nhị nói:

- Mau mau thái một cân thịt bò, nửa cân gan dê.

Y chỉ nghĩ thịt bò và gan dê là thức ăn ngon nhất trên đời, lại hỏi thiếu niên:

- Có uống rượu không?.

Thiếu niên kia nói:

-  Đừng ăn thịt, chúng ta ăn trái cây trước đã. Tiểu nhị, mang lên trước bốn thứ quả khô, bốn thứ quả tươi, hai thứ ngâm muối, bốn thứ mứt.

Tiểu nhị giật nảy mình, không ngờ y mở miệng là đại ngôn, cười gằn nói:

- Đại gia muốn dùng loại trái cây bánh mứt nào?.

Thiếu niên kia nói:

- Loại quán rượu nhỏ ở xứ nghèo này thì có cái gì ngon, thôi thế này vậy, bốn món quả khô là vải khô, quế viên, táo khô, ngân hạnh. Quả tươi thì ngươi cứ chọn loại mới. Ngâm muối thì phải là anh đào và Ô mai gừng, không biết ở đây có không? Còn bánh mứt à? Thì là Mai côi kim quất. Hương lạc bồ đào. Đường sương đào điều. Lê nhục hảo lang quân.

Tiểu nhị nghe y nói rất rành mạch, bất giác không dám coi thường nữa.

Thiếu niên kia lại nói:

- Thức ăn để uống rượu thì ở đây chẳng có tôm cá gì tươi. Ờ, cứ bày ra tám món qua loa để uống rượu vậy.

Tiểu nhị hỏi:

- Các vị gia gia muốn ăn gì?

Thiếu niên nói:

- Ấ, không nói rõ nhất định không xong. Tám món uống rượu là Chim cút nướng hoa. Chân vịt xào. Canh lưỡi gà. Dạ dày hươu nấu giang dao. Gân bò luộc uyên ương. Cúc hoa thố ty. Đùi cheo nướng. Chân giò nấu gừng chua. Ta chỉ gọi các ngươi mang ra vài món ở đây nấu được thôi, chứ những món ngon lành quý báu ấy à, bọn ta cũng miễn cho.

Tiểu nhị nghe thấy há miệng không ngậm lại được, chờ y dứt lời bèn nói:

- Tám món ấy giá tiền không thấp, chỉ riêng món Chân vịt xào và Canh lưỡi gà cũng đã phải dùng mấy chục con gà vịt rồi.

Thiếu niên chỉ Quách Tĩnh một cái nói:

- Có vị đại gia này làm chủ, ngươi bảo y không ăn nổi à?

Tiểu nhị thấy Quách Tĩnh vai khoác một chiếc áo lông hắc điêu quý báu, nghĩ thầm:

- Cho dù ngươi không trả tiền thì lột cái áo hắc điêu của ngươi cũng đủ.

Lúc ấy bèn vâng dạ, lại hỏi:

- Còn gì nữa không?

Thiếu niên nói:

- Còn cần mười hai món để ăn cơm, tám món điểm tâm, cũng không bao nhiêu đâu.

Tiểu nhị không dám hỏi tên món ăn, sợ y gọi nhiều quá không nấu được, lúc ấy dặn nhà bếp chọn loại nguyên liệu hạng nhất, lại hỏi thiếu niên:

- Các vị đại gia uống rượu gì? Tiểu điếm có loại rượu Tam bạch phần mười năm, cứ uống trước hai chén được không?

Thiếu niên nói:

- Được, cứ mang ra thứ xem!

Không bao lâu trái cây bánh mứt đã đưa lên. Quách Tĩnh ăn mỗi thứ một miếng, đều là những thức ngon lành trước nay chưa từng được ăn.

Thiếu niên kia cao đàm khoát luận, toàn nói về phong vật nhân tình phương Nam. Quách Tĩnh nghe y trò chuyện tao nhã, kiến thức rộng rãi, bất giác rất kính phục. Nhị sư phụ cũng là một thư sinh học rộng, nhưng Quách Tĩnh dốc sức vào võ học, chỉ lúc rảnh rỗi mới theo Chu Thông học được một ít chữ nghĩa, lúc ấy nghe thiếu niên kia học thức dường như không kém Nhị sư phụ, bất giác thầm khen ngợi, tự nhủ:

- Mình chỉ nghĩ y là một thiếu niên nghèo túng lạc phách, nào ngờ lại có học vấn cao như thế. Nhân vật Trung thổ quả nhiên khác hẳn ngoài quan ải.

Lại qua nửa giờ, thức ăn đã bày đầy hai thồi. Thiếu niên kia tửu lượng rất kém, thức ăn cũng chỉ động đũa gắp mấy món thanh đạm, chợt gọi tiểu nhị qua mắng:

- Cây giang dao này của các ngươi đã mua năm năm trước mà cũng đem bán lấy tiền à?

Viên chưởng quỹ nghe thấy vội bước tới cười lấy lòng nói:

- Lời khách quan quả rất đúng, thật là có lỗi. Tiểu điếm không có giang dao, nên qua Trường Khánh tửu lâu lớn nhất ở đây xin nhượng lại. Cả Trương Gia Khẩu này không có hàng tươi.

Thiếu niên kia xua xua tay, lại trò chuyện với Quách Tĩnh, nghe y nói từ Mông Cổ tới bèn hỏi tình hình ở sa mạc. Quách Tĩnh được sư phụ dặn dò, không dám tiết lộ thân phận của mình, chỉ nói những chuyện săn thỏ bắn ưng, chuyện vui săn bắn. Thiếu niên kia có vẻ rất thú vị, nghe Quách Tĩnh nói tới đoạn hay bất giác vỗ tay cười lớn, thần thái rất ngây thơ.

Quách Tĩnh nhất sinh lớn lên ở sa mạc, tuy chơi thân với đám bạn nhỏ Đà Lôi. Hoa Tranh nhưng Thiết Mộc Chân thương con nhỏ. Đà Lôi thường theo sát bên cha, ít khi rảnh rỗi chơi đùa với y. Hoa Tranh thì tính nết kiêu ngạo. Quách tĩnh lại không thể chuyện gì cũng nhường nhịn, cho dù thường cùng chơi đùa nhưng động tới là cãi cọ, tuy sau cùng cũng làm lành nhưng cũng không hợp nhau lắm, lúc ấy ăn uống trò chuyện với thiếu niên này, không biết vì sao lại cảm thấy chưa bao giờ thích thú như vậy. Y vốn mồm mép vụng về, không khéo ăn nói, thường người ta hỏi mới không thể không đáp vài câu. Hàn Tiểu Oanh thường trêu y là có tính tiếc lời nói như vàng giống Nam Hy Nhân, đúng là đệ tử đắc ý của Tứ sư phụ, nhưng lúc ấy lại nói thao thao bất tuyệt, đem những chuyện ngu ngốc của mình ra làm ví dụ, ngoài những điều có liên quan tới võ học và Thiết Mộc Chân thì chuyện gì cũng kể ra, nói tới lúc say sưa còn đưa tay nắm tay trái thiếu niên. Vừa nắm tới chợt thấy bàn tay y mềm mại mịn màng như không có xương, bất giác sửng sốt. Thiếu niên kia cười một tiếng, cúi đầu xuống. Quách Tĩnh thấy mặt y đen nhẻm nhưng sau gáy như mỡ đông ánh lên màu trắng, hơi cảm thấy kỳ lạ nhưng cũng không để ý.

Thiếu niên kia nhè nhẹ rút tay về, nói:

- Chúng ta nói chuyện lâu quá, thức ăn lạnh cả rồi, cơm cũng nguội rồi.

Quách Tĩnh nói:

- Phải, thức ăn nguội càng dễ ăn.

Thiếu niên kia lắc lắc đầu. Quách Tĩnh nói:

- Vậy thì bảo họ hâm nóng lên.

Thiếu niên kia nói:

- Không, thức ăn đun nóng ăn cũng không ngon.

Bèn gọi tiểu nhị tới bảo y mang mấy mươi món thức ăn đã nguội xuống, dùng nguyên liệu mới nấu lại dĩa khác cho nóng.

Đám chưởng quỹ, nhà bếp, tiểu nhị trong quán ai cũng lấy làm lạ, nhưng có lãi thì tự nhiên nhất nhất theo lệnh. Tập tục của người Mông Cổ thì trước nay mời khách luôn dốc túi ra, huống chi Quách Tĩnh lần đầu tiên trong đời tiêu tiền, chng biết tiêu thế nào, mà cho dù có biết thì đã thấy hợp với thiếu niên kia như thế, trong lòng vô cùng vui vẻ, có tốn gấp mười cũng hoàn toàn không để ý.

Đến lúc mấy mươi món ăn nấu lại bưng lên, thiếu niên chỉ gắp vài đũa đã nói no rồi. Tiểu nhị trong bụng chửi thầm Quách Tĩnh:

- Ngươi là đồ ngu, thằng tiểu tử kia bắt ngươi trả tiền oan rồi.

Lát sau tính tiền, tất cả mười chín lượng bảy tiền bốn phân bạc. Quách Tĩnh lấy ra một nén vàng bảo tiểu nhị đem ra ngân phố đổi bạc.

Ra khỏi quán, gió bấc thổi vào mặt, thiếu niên kia như thấy ớn lạnh, co đầu rút cổ nói:

- Làm phiền quá, xin chào.

Quách Tĩnh thấy quần áo y mỏng manh, trong lòng bất nhẫn, lập tức cởi chiếc áo lông điêu ra khoác lên vai y, nói:

- Huynh đệ, ta và ngươi mới gặp nhau đã như rất thân, xin cứ lấy tấm áo này mà mặc.

Trong người y vẫn còn bốn nén vàng, bèn lấy ra hai nén bỏ vào túi chiếc áo lông điêu.

Thiếu niên cũng không cảm tạ, khoác áo điêu lên vai, ung đung bước đi.

Thiếu niên đi được vài mươi bước, quay đầu thấy Quách Tĩnh kéo cương con hồng mã đứng giữa đường nhìn nhìn theo mình, im lặng xuất thần, biết y không muốn chia tay, bèn giơ tay vẫy vẫy. Quách Tĩnh sãi chân bước tới nói:

- Hiền đệ còn thiếu gì không?.

Thiếu niên kia cười khẽ một tiếng nói:

- Còn chưa thỉnh giáo cao tính đại danh của huynh trưởng.

Quách Tĩnh cười nói:

- Đúng thế, ta cũng quên mất. Ta họ Quách tên Tĩnh, huynh đệ tên gì?

Thiếu niên kia nói:

- Ta họ Hoàng tên Dung.

Quách Tĩnh nói:

- Ngươi muốn đi đâu? Nếu cũng xuống phương nam thì chúng ta kết bạn đồng hành nên chăng?

Hoàng Dung lắc đầu nói:

- Ta không về phương nam rồi đột nhiên nói:

- Đại ca, ta đói lắm.

Quách Tĩnh mừng rỡ nói:

- Được, ta cứ mời huynh đệ vào quán rượu là xong.

Lần này Hoàng Dung đưa y tới Trường Khánh tửu lâu lớn nhất ở Trương Gia khẩu, bày biện trần thiết toàn theo lối các đại tửu lâu ở thành Biện Lương kinh đô cũ thời Tống. Hoàng Dung không gọi nhiều món như lúc nãy nữa, chỉ gọi bốn đĩa thức ăn ngon, một ấm trà Long Tĩnh, hai người lại nói chuyện trên trời dưới đất một lúc.

Hoàng Dung nghe Quách Tĩnh nói có nuôi hai con bạch điêu, cảm thấy kính phục, nói:

- Ta đang không biết đi đâu, nói thế thì ngày mai ta cũng qua Mông Cổ bắt hai con bạch điêu nhỏ về chơi.

Quách Tĩnh nói:

- Chuyện đó không dễ đâu.

Hoàng Dung nói:

- Thế sao ngươi làm được?

Quách Tĩnh không biết trả lời thế nào chỉ cười cười, nghĩ thầm Mông Cổ giá lạnh, gió bắc như dao, y thân thể gầy nhỏ, chỉ sợ chịu không nổi, bèn hỏi:

- Nhà ngươi ở đâu? Sao không về nhà?.

Hoàng Dung mí mắt đỏ lên, nói:

- Cha không cần ta nữa.

Quách Tĩnh nói:

- Tại sao thế?

Hoàng Dung nói:

- Cha nhốt một người rất lâu không thả ra, ta thấy người ấy đáng thương. Ở một mình lại buồn bên mang rượu ngon nhắm tốt cho y ăn, lại trò chuyện với y. Cha tức giận mắng ta, ta bèn nửa đêm lén trốn đi.

Quách Tĩnh nói:

- Bây giờ sợ cha ngươi đang nhớ ngươi lắm.

Mẹ ngươi đâu?

Hoàng Dung nói:

- Đã chết lâu rồi, ta từ nhỏ đến lớn không có mẹ.

Quách Tĩnh nói:

- Ngươi đi chơi chán rồi thì nên về nhà.

Hoàng Dung gạt nước mắt nói:

- Cha không cần ta nữa.

Quách Tĩnh nói:

- Không phải thế!

Hoàng Dung nói:

- Vậy sao ông không đi tìm ta?.

Quách Tĩnh nói:

- Có khi ông ta đang tìm, chẳng qua chưa tìm được thôi.

Hoàng Dung đang khóc bật cười nói:

- Cũng có thể như thế. Vậy ta chơi chán sẽ về, có điều phải bắt được hai con bạch điêu trước đã.

Hai người trò chuyện một lúc về những điều nghe thấy trên đường. Quách Tĩnh nói tới việc tám cô gái áo trắng cải dạng nam trang toan cướp ngựa của y Hoàng Dung hỏi tới cước lực của con tiểu hồng mã, nghe Quách Tĩnh nói xong, thần sắc mười phần vui vẻ hớp một hớp trà, cười hì hì nói:

- Đại ca, ta xin ngươi một bảo vật, ngươi chịu không?

Quách Tĩnh nói:

- Lẽ nào lại không chịu?

Hoàng Dung nói:

- Ta rất thích con Hãn huyết bảo mã này.

Quách Tĩnh không hề do dự, nói:

- Được, ta cho huynh đệ cũng nên.

Hoàng Dung vốn chỉ thuận miệng nói đùa, nghĩ thầm y đối với con ngựa quý ngàn năm khó gặp này ắt quý như tính mệnh, mình với y chẳng qua chỉ là bèo nước gặp nhau, chỉ muốn chờ xem con người thật thà này từ chối thế nào, nào ngờ y ưng thuận rất hào sảng, quả thật vô cùng bất ngờ, bất giác ngạc nhiên, trong lòng cảm kích, không kìm được chợt nằm phục xuống bàn sụt sùi khóc lóc.

Lúc ấy Quách Tính lại càng bất ngờ, vội hỏi:

- Huynh đệ, sao thế? Ngươi không khỏe à?

Hoàng Dung ngẩng lên, tuy mặt đầy nước mắt nhưng đầy vẻ rạng rỡ, chỉ thấy chỗ hai dòng nước mắt chảy xuống rửa sạch vết nhọ nồi lộ ra hai vệt da trắng muốt như bạch ngọc, cười nói:

- Đại ca, chúng ta đi thôi.

Quách Tĩnh trả tiền xuống lầu, dắt con hồng mã tới dặn:

- Ta tặng ngươi cho người bạn tốt của ta, ngươi phải ngoan ngoãn nghe lời, không được trái chứng.

Rồi sửa lại hàm thiếc, khẽ vuốt lưng con ngựa, nói:

- Huynh đệ, ngươi lên ngựa đi?.

Con hồng mã vốn không chịu cho người khác cưỡi, nhưng lúc ấy tính nết hoang dã ngày trước đã sửa đổi rất nhiều, lại thấy chủ nhân như thế cũng không chống cự.

Hoàng Dung nhảy lên ngựa. Quách Tĩnh buông tay, vỗ nhẹ vào hông ngựa một cái, con tiểu hồng mã nhấc chân phóng đi. 

Đợi đến khi bóng Hoàng Dung và con tiểu hồng mã đã mất sau một khúc ngoặt Quách Tĩnh mới quay đi.


Dung Nhi của Quách Tĩnh (do Châu Tấn đóng)


--------------------------------

Một bữa ăn và lòng tốt chiếm được trái tim người đẹp

Qua đoạn trên, tại hạ nhận thấy Hoàng Dung đã tỏ rõ kiến thức cao cường về ẩm thực và khả năng đối đáp, nói chuyện lôi cuốn hấp dẫn của mình. Nội việc nàng gọi tên hàng loạt món ăn khác nào tung một chưởng hạ gục đám tiểu nhị dám khinh nàng nghèo. Bọn này đã choáng váng, há miệng không ngậm lại được!

Nàng cũng liên tiếp “thử” lòng tốt của Quách Tĩnh. Ban đầu chỉ là đùa vui, rồi có chủ đích, nâng lên toàn diện để đánh giá y là thế nào? Tất nhiên, trước khi quyết định ngồi chung với Quách Tĩnh, Hoàng Dung với nhãn quan và linh cảm của một người con gái đã quan sát và hẳn đã phải cảm thấy có thể tin tưởng vào chàng trai này.

Đầu tiên, nàng thử thách túi tiền của Quách Tĩnh, cũng là xem anh chàng này có keo kiệt bủn xỉn như phần lớn đấng mày râu hay không. "Ta ăn bao nhiêu người cũng làm chủ hết chứ?" (Từ "làm chủ" dùng hay quá).

Nàng thử tính chịu đựng của Quách Tĩnh: gọi hàng chục món thức ăn tốn kém, bày ê hề ra bàn. Rồi nàng chê không ăn chỉ vì nguội. Rồi không cần hỏi Quách Tĩnh, lệnh cho quán làm lại từ đầu đủ mấy chục món! Mà cũng chỉ đụng đũa chứ đâu có ăn. Đúng là phá tiền. Quả là quá ngông, khó ai chấp nhận được!

Nàng cũng rất tài, nhìn một cái, biết ngay cây giang dao đã mua 5 năm rồi ! ( tại hạ thực sự cũng hỏng biết giang dao là cây gì).

Nhưng nàng cũng mắc cỡ. Khi thấy Quách Tĩnh vô tư nắm tay mình thì nói lảng qua hướng khác để lừa Quách Tĩnh và "từ từ rút tay về".

Ăn xong, ra tới ngoài, Quách Tĩnh không suy nghĩ chia đôi số vàng có trong túi, lại còn lẳng lặng choàng lên vài nàng tấm áo hắc điêu quý báu (phải đắt tiền lắm, vì bọn tiểu nhị từng nghĩ: nếu hắn không trả tiền thì lấy cái áo này là đủ). Nàng cũng không thèm nói một lời cám ơn. Và nghênh ngang bỏ đi luôn !

Nhưng không phải, thiên linh và những giác quan cảm xúc của người con gái nàng đặt hết phía sau lưng mình, nơi Quách Tĩnh đang đứng. Nàng đi được vài mươi bước, thì "quay đầu thấy Quách Tĩnh kéo cương con hồng mã đứng giữa đường nhìn nhìn theo mình, im lặng xuất thần, biết y không muốn chia tay, bèn giơ tay vẫy vẫy".

Nàng thấy Quách Tĩnh "im lặng xuất thần". Nàng "biết y không muốn chia tay" !

Rõ ràng Quách Tĩnh thực sự là một chàng trai tốt bụng, không hề biết tính toán hay mưu mẹo gì. Nhưng qua đó, cũng đã cho thấy Quách Tĩnh thực sự cảm thấy rất hợp, say mê và có cảm tình với “thiếu niên” nọ. Vì sao thì không biết, nhưng rõ ràng trong Quách Tĩnh đã chớm nở những dấu hiệu của một loại tình cảm luyến ái nam nữ (dù Quách Tĩnh chưa biết Hoàng Dung là gái).

Tiếp đó, sau khi hai người vừa mới ăn xong, Hoàng Dung lại nói "đói bụng" và dẫn vào tiếp nhà hàng lớn nhất Trường Khánh. Sau khi chia sẻ cởi mở "ta từ nhỏ không có mẹ", khi nghe Quách Tĩnh nói và biết cước lực của con tiểu hồng mã là vô song, hãy xem lại Hoàng Dung thử Quách Tĩnh lần nữa:

----------------------------

Hoàng Dung nghe Quách Tĩnh nói xong, thần sắc mười phần vui vẻ hớp một hớp trà, cười hì hì nói:

- Đại ca, ta xin ngươi một bảo vật, ngươi chịu không?

Quách Tĩnh nói:

- Lẽ nào lại không chịu?

Hoàng Dung nói:

- Ta rất thích con Hãn huyết bảo mã này.

Quách Tĩnh không hề do dự, nói:


- Được, ta cho huynh đệ cũng nên.

----------------------------

Rõ ràng, Hoàng Dung đã chiến thắng toàn diện Quách Tĩnh trong các đòn thử thách của mình. Chỉ qua lời nói, ánh mắt và cử chỉ - dưới vẻ bề ngoài là một gã thiếu niên khố rách áo ôm, nàng đã "lột sạch" của Quách Tĩnh tất cả. Anh chàng này đã chi gần hết tiền vì nàng, còn đưa luôn áo hắc điêu và con ngựa quý vô song cho nàng! Nếu Quách Tĩnh là người khôn ngoan, chắc chắn Hoàng Dung không dễ dàng gì "thắng" được như vậy. Thế nhưng ...

Kết quả cuối cùng lại khác hẳn, sau khi nghe Quách Tĩnh sẵn sàng cho luôn người huynh đệ con ngựa quý không một chút lăn tăn, Hoàng Dung bất chợt "gục ngã", nàng gục xuống bàn, sụt sùi khóc nức lên vì quá cảm động.

Chính giây phút ấy, mắt nàng sáng lên long lanh sau màn sương khói của những giọt nước mắt bột phát xuất thần. Đó chính là khoảnh khắc mà Hoàng Dung thực sự cảm thấy sung sướng và đi đến quyết định (trong tiềm thức) về mối quan hệ giữa mình với con người này (Quách Tĩnh).

Như vậy, trong trận đấu này, kết quả chính Hoàng Dung là người thua cuộc trong niềm hạnh phúc hân hoan. Trong khi bề ngoài nàng là người chiến thắng.

"Bây giờ thì ta không sợ gì cả" 

Sau cuộc ăn nhậu, nói chuyện trên trời dưới đất và bị Quách Tĩnh "chinh phục" như trên, Hoàng Dung âm thầm theo dõi và nhắn Quách Tĩnh tới gặp ở bờ hồ vì "có việc gấp". Việc gấp mà Hoàng Dung muốn nói với Quách Tĩnh chính là cho y biết mình là gái chứ không phải là "Hoàng hiền đệ" gì hết. Và nàng cũng đồng ý cho Quách Tĩnh gọi nàng là Dung nhi - đây là một điều thực sự quan trọng đối với nàng. Vì trước đó, chỉ có duy nhất cha nàng gọi nàng là Dung nhi. Nay Quách Tĩnh là người thứ hai và cũng là người cuối cùng. ( Sau này, khi họ gặp lại nhau ở cuối truyện, vì nghĩ rằng Quách Tĩnh vì ham vinh hoa phú quý nên đã phụ bạc mình để lấy công chúa Hoa Tranh, khi nghe Quách Tĩnh gọi "Dung nhi" Hoàng Dung đã rất phẫn nộ "cái tên Dung nhi mà ngươi được gọi hay sao?".

Trong lần gặp nhau thứ hai tại bờ hồ, khi Quách Tĩnh tới chẳng thấy chú tiểu thiếu hóa Hoàng Dung đâu cả, mà chỉ thấy một nàng tiên nữ đẹp tuyệt trần, không dám nhìn gần.

Chúng ta hãy cùng thưởng thức đoạn tả hai người gặp nhau lần thứ hai bên bờ hồ nhé:

--------------------

Ra khỏi thành rồi, tuyết rơi càng lớn, hoa tuyết lả tả trước mặt, đưa mắt nhìn chỉ thấy một màn trắng mênh mông, ngoài đồng không một bóng người, đi được gần mười dặm thấy trước mặt có ánh nước chiếu lên, chính là một cái hồ nhỏ Lúc ấy khí trời cũng không lạnh lắm, nước trong hồ chưa đóng băng, bông tuyết rơi xuống hồ đều tan trong nước, ven hồ đều là mai mọc san sát, hoa mai lại càng cánh băng nhụy tuyết, càng rõ vẻ trong trắng cao khiết.

Quách Tĩnh nhìn quanh không thấy bóng người, bắt đầu nóng ruột:

- Hay y chờ không thấy mình tới đã về trước rồi?

Bèn cất tiếng gọi lớn:

- Hoàng hiền đệ. Hoàng hiền đệ.

Chỉ nghe tiếng phành phạch, ven hồ có mấy con chim nước bay lên. Quách Tĩnh cảm thấy thất vọng, gọi thêm hai tiếng, lại nghĩ:

- Hay y chưa tới thôi mình cứ ở đây chờ y vậy.

Lúc ấy bèn ngồi xuống ven hồ, vừa nghĩ tới Hoàng Dung, vừa nghĩ tới thương thế của Vương Xử Nhất, cũng không lòng dạ nào mà ngắm cảnh tuyết rơi, huống chi cảnh tuyết lớn đầy trời này thì y từ nhỏ ở Mạc Bắc đã quen nhìn thấy, còn chỗ khác biệt giữa sa mạc cát vàng với mai lạnh hồ yên thì y cũng không hề để ý. 

...


Đột nhiên sau lưng có người cười khẽ một tiếng. Quách Tĩnh quay lại nhìn, tiếng khuấy nước vang lên, một chiếc thuyền trong bụi cây rậm lướt ra.


Chỉ thấy cuối thuyền có một cô gái cầm chèo khoát nước, tóc dài xỏa xuống vai, y phục toàn thân màu trắng, trên tóc buộc một cái vòng vàng, tuyết trắng ánh lên chớp chớp lóe sáng. Quách Tĩnh thấy cô gái kia trang phục toàn thân giống như tiên nữ, bất giác ngẩn người ra nhìn. Chiếc thuyền từ từ tới gần, chỉ thấy nàng còn rất nhỏ tuổi, bất quá chỉ mười lăm mười sáu, da trắng như tuyết, xinh đẹp không ai bằng, dung mạo tuyệt trần, không thể nhìn gần.

Quách Tĩnh thấy hoa cả mắt, không dám nhìn nữa, quay đầu qua chỗ khác, từ từ lui lại mấy bước. Cô gái kia chèo thuyền vào sát bờ, kêu lên:

- Quách ca ca, lên thuyền đi?.

Quách Tĩnh giật nảy mình, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy cô gái kia tươi cười rạng rỡ, áo quần phất phơ trước gió. Quách Tĩnh như si như mộng, hai tay đưa lên che mắt. Cô gái kia cười nói:

- Sao thế? Không nhận ra ta à?

Quách Tĩnh nghe giọng nói của nàng thì rõ ràng giống như Hoàng Dung, nhưng một gã tiểu khiếu hóa gầy gò rách rưới tại sao lại đột nhiên trở thành một tiên nữ, đúng là không thể tin vào mắt mình. 
   
...

Cô gái kia cười nói:


- Ta là Hoàng hiền đệ của ngươi đây, ngươi không thèm nhìn ta à?

Quách Tĩnh định thần nhìn lại, thấy nàng quả thật mắt mày mũi miệng đều giống hệt Hoàng Dung, bèn nói:

- Cô à, cô à.

Chỉ nói được hai chữ cô rồi không nói được gì nữa. Hoàng Dung duyên dáng mỉm cười, nói:

- Ta vốn là con gái, ai cần ngươi gọi là Hoàng hiền đệ. Hoàng hiền đệ chứ? Mau lên thuyền đi.

Quách Tĩnh như đang trong mơ, nhún chân một cái nhảy lên thuyền. Hoàng Dung chèo thuyền ra tới giữa hồ, lấy rượu thịt ra, cười nói:

- Chúng ta ở đây uống rượu thưởng tuyết lại không hay sao?

Quách Tĩnh dần dần trấn tĩnh, cười nói:

- Ta thật hồ đồ, cứ cho rằng cô là con trai, từ nay trở đi không thể gọi cô là Hoàng hiền đệ nữa rồi!

Hoàng Dung cười nói:

- Ngươi cũng đừng gọi ta là Hoàng hiền muội, cứ gọi ta là Dung nhi thôi. Cha ta trước nay cũng gọi thế.

Quách Tĩnh chợt nhớ ra, nói:

- Ta có mang điểm tâm cho cô đây. Rồi lấy trong bọc ra mấy cái bánh mà Hoàn Nhan Khang đưa tới, nào ngờ y cõng Vương Xử Nhất, múc nước giải độc, bôn ba mua thuốc đã đè mấy món điểm tâm cái bẹp cái vỡ trông chẳng còn ra hình thù gì, hoàng Dung thấy thế mỉm cười.

Quách Tĩnh đỏ mặt nói:

- Không ăn được rồi!

Rồi cầm lên định ném xuống hồ.Hoàng Dung chìa tay ra đón lấy, nói:

- Ta thích ăn.

Quách Tĩnh sửng sốt. Hoàng Dung đã cầm một cục bánh lên cho vào miệng. Quách Tĩnh thấy nàng ăn được vài miếng thì mi mắt đỏ lên, nước mắt từ từ ứa ra, lại càng không hiểu. Hoàng Dung nói:

- Ta sinh ra đã không có mẹ, trước nay đâu có ai nghĩ tới ta thế này...

Nói xong rơi mấy giọt lệ. Nàng lấy ra một cái khăn tay sạch màu trắng. Quách Tĩnh cho rằng nàng định lau nước mắt, nào ngờ nàng gói mấy cục bánh bẹp nát lại thật kỹ, cho vào trong bọc, liếc mắt cười một tiếng, nói:

- Ta sẽ ăn dần.

Quách Tĩnh không biết gì về loại tình cảm này của đàn bà con gái, chỉ thấy hành động của vị Hoàng hiền đệ này rất lạ lùng, liền hỏi nàng:

- Cô nói có chuyện gấp cần nói với ta, là chuyện gì vậy?

Hoàng Dung cười nói:

- Ta muốn nói với ngươi rằng ta không phải là Hoàng hiền đệ gì cả mà là Dung nhi, chẳng phải chuyện gấp sao?.

Quách Tĩnh cũng cười khẽ một tiếng, nói:

- Cô xinh đẹp như thế, tại sao trước đây lại cải trang thành tiểu khiếu hóa?

Hoàng Dung nghiêng đầu đi nói:

- Ngươi nói ta xinh đẹp à?

Quách Tĩnh thở ra nói:


- Rất đẹp, đúng là rất giống tiên nữ trên núi tuyết của bọn ta.

Hoàng Dung cười nói:

- Ngươi gặp tiên nữ rồi sao?


Quách Tĩnh nói:

- Ta chưa gặp, chứ gặp thì làm sao còn sống được?

Hoàng Dung ngạc nhiên hỏi:

- Sao thế?

Quách Tĩnh đáp:

- Những người già ở Mông Cổ nói ai gặp tiên nữ thì vĩnh viễn không muốn trở về thảo nguyên nữa, cả ngày cứ đờ người ra trên núi tuyết, vài ngày là chết cóng.

Hoàng Dung cười nói:

- Vậy ngươi nhìn thấy ta có đờ người ra không?

Quách Tĩnh thoáng đỏ mặt, vội nói:

- Chúng ta là bạn tốt, khác hẳn chứ. Hoàng Dung gật gật đầu, nghiêm trang nói:

- Ta biết ngươi thật lòng đối xử tốt với ta, bất kể ta là trai hay gái, xinh đẹp hay xấu xí.

Lát sau lại nói:

- Ta ăn mặc thế này ai cũng sẽ lấy lòng ta, có gì là lạ? Lúc ta làm tiểu khiếu hóa ngươi đối xử với ta tốt, đó mới là tốt thật.

Lúc ấy nàng thấy tâm tình cực kỳ khoan khoái, cười nói:

- Ta hát một khúc cho ngươi nghe, được chứ?

Quách Tĩnh nói:

- Ngày mai sẽ hát được không? Chúng ta phải mua thuốc ngay cho Vương đạo trưởng.

Lúc ấy bèn kể qua chuyện Vương Xử Nhất bị thương trong Triệu vương phủ và tình hình mua thuốc không được.

Hoàng Dung nói:

- Ta cũng đã ngạc nhiên, thấy ngươi mồ hôi đầy mặt chạy ra chạy vào từng hiệu thuốc, không biết là cần gì, té ra là vì thế.

Quách Tĩnh lúc ấy mới nghĩ ra là lúc y đi mua thuốc thì Hoàng Dung đã theo sát phía sau, nếu không cũng không biết chỗ y ở, bèn nói:

- Hoàng hiền đệ, ta cưỡi con tiểu hồng mã của ngươi đi mua thuốc được không?

Hoàng Dung nghiêm trang nói:

- Thứ nhất, ta không phải là Hoàng hiền đệ. Thứ hai, con tiểu hồng mã là của ngươi, chẳng lẽ ta lại lấy của ngươi thật sao? Ta chỉ là thử ngươi thôi. Thứ ba, tới các thị trấn phụ cận cũng chưa chắc đã mua.được thuốc.

Quách Tĩnh thấy nàng đoán việc không bàn mà hợp với Vương Xử Nhất, bất giác vô cùng lo lắng hoảng sợ.

Hoàng Dung cười khẽ nói:

- Bây giờ ta hát một khúc cho ngươi nghe nhé?

Chỉ thấy nàng hơi nghiêng đầu, tựa vào mạn thuyền, giọng hát trong trẻo từ cổ họng vang lên:

Tiếng nhạn kêu sương, thấu qua rèm lạnh buốt. Đang khi băng đóng chưa dày, mây đưa trăng lướt. Gương con soi bóng lược. Muốn thoa son đánh phấn. điểm trang khó lòng học được.

Vóc ngọc háo mòn, lại khoác chăn dày mấy lớp. Tựa gió xuân, duyên dáng mỉm cười, quay ngắm hoa rơi lác đác.

Quạnh quẽ bấy! Quê nhà đâu nhỉ? Lầu gác bên ao, cây vườn dưới tuyết. Dao trì thề xưa, cánh hồng nhờ ai hẹn ước? Bướm con kia chỉ giỏi tìm hoa hỏi liễu, đậu khắp cành nam chửa biết.

Luống thương tâm, lạnh lẽo chiều buông, tù và mấy tiếng.


Quách Tĩnh lắng nghe từng tiếng từng tiếng, tuy về ý nghĩa bài từ thì không hiểu gì nhưng thanh âm êm ái, ngân nga dìu dặt, nghe thấy không kìm được nỗi say mê, thần hồn điên đảo, tình cảnh êm đẹp vui sướng lần này quả thật từ khi lọt lòng đến nay y chưa từng được gặp.

Hoàng Dung hát xong một khúc, hạ giọng nói:

- Bài từ Thụy hạc tiên này của Tân đại nhân là tả hoa mai sau tuyết, ngươi thấy hay không?

Quách Tĩnh nói:

- Ta chẳng hiểu chút gì, nhưng cô hát rất hay. Tân đại nhân là ai vậy?

Hoàng Dung nói:

- Tân đại nhân chính là Tân Khí Tật. Cha ta nói ông ta là quan tốt yêu nước thương dân. Lúc phương Bắc rơi vào tay người Kim, bọn Nhạc gia gia đều bị gian thần hãm hại, chỉ còn có Tân đại nhân ra sức mưu toan lấy lại đất cũ.

Quách Tĩnh tuy thường nghe mẹ nói việc người Kim tàn bạo, giết hại bách tính Trung Quốc, nhưng rốt lại từ nhỏ sinh trường ở Mông Cổ, nỗi đau vong quốc ở y cũng không phải sâu sắc, bèn nói:

- Ta trước nay chưa từng tới Trung nguyên, những chuyện ấy sắp tới cô cứ từ từ nói cho ta nghe, bây giờ thì chúng ta phải nghĩ cách cứu Vương đạo trưởng cho mau.

Hoàng Dung nói:

- Ngươi cứ nghe ta, chúng ta cứ ở đây chơi thêm lúc nữa, không cần phải gấp.

Quách Tĩnh nói:

- Y nói nếu trong vòng mười hai giờ mà không uống thuốc thì chắc chắn sẽ bị tàn phế.

Hoàng Dung nói:

- Vậy cứ để y tàn phế là được, cũng không phải là ngươi và ta bị tàn phế.

Quách Tĩnh a một tiếng nhảy phắt lên, nói:

- Cái.., cái...

Trên mặt đã lộ vẻ tức giận. Hoàng Dung mỉm cười nói:

- Không cần giận đâu, ta bảo đảm ngươi sẽ có thuốc là được.

Quách Tĩnh nghe nàng nói có vẻ rất chắc chắn, mà mình cũng không có cách nào khác, nghĩ thầm:

- Cô ta về mưu trí võ công đều hơn mình rất xa, nghe lời cô ta chắc không sao, chỉ đành tạm thời gác chuyện ấy qua một bên.

Hoàng Dung kể lại việc treo Hoàng Hà tứ quỷ lên cây thế nào, chọc ghẹo Hầu Thông Hải thế nào, hai người vỗ tay cười ầm lên.

Nhìn thấy màn đêm buông xuống bốn bề, tuyết trắng, nước hồ, hoa mai đều dần dần trở thành mờ mịt. Hoàng Dung từ từ đưa tay ra cầm bàn tay Quách Tĩnh, hạ giọng nói:

- Bây giờ thì ta không sợ gì cả.

Quách Tĩnh nói:

- Cái gì?

Hoàng Dung nói:

- Cho dù gia gia không cần ta, ngươi cũng muốn ta đi theo ngươi, phải không?

Quách Tĩnh nói:

- Cái đó đương nhiên. Dung nhi, ta và cô ở chung một chỗ, thật là thật là.., thật là vui sướng.

Hoàng Dung nhẹ nhàng dựa vào ngực y. Quách Tĩnh chỉ thấy một mùi hương ngọt ngào bao bọc thân thể y, bao bọc hồ nước, bao bọc cả trời đất, cũng không biết là mùi hương hoa mai hay mùi hương trên người Hoàng Dung tỏa ra. Hai người cầm tay nhau không nói gì nữa.

---------------------------



Sau khi cảm thấy đã hiểu rõ về anh chàng Quách Tĩnh khờ khạo chất phác nhưng có tư chất và tốt bụng, Hoàng Dung đã có quyết định của mình, nên nàng đột ngột tuyên bố "Bây giờ ta không sợ gì nữa"!

Lời nói đó không phải là một lời tỏ tình ( thực ra thì lúc này cả hai đều còn nhỏ tuổi), mà thể hiện sự ngây thơ, vô tư nhưng cũng vô cùng kiên định. Một lời thề đơn giản mà son sắt, theo suốt cuộc đời nàng. Kể từ giây phút này cho đến cuối cuộc đời, nàng đã trải qua biết bao nhiêu sóng gió, vào sinh ra tử, nhưng vẫn một lòng đi theo và hỗ trợ, yêu thương Quách Tĩnh. Tình yêu của họ thực sự là một bản diễm khúc với biết bao nốt thăng trầm, luyến láy, nhưng đẹp khác nào một chuỗi ngọc, mãi lung linh.

Tại hạ nghĩ rằng Quách Tĩnh quả đã trúng số độc đắc khi có được tình yêu của Hoàng Dung. Có thể thấy chính Hoàng Dung đã tự nguyện, chủ động lựa chọn và quyết định gắn bó cuộc đời của mình với Quách Tĩnh. Quách Tĩnh thực sự không tốn công sức gì. Mọi chuyện đến một cách bất ngờ nhưng lại cứ như một lẽ tự nhiên. Cứ như đôi trai gái này sinh ra là để dành cho nhau vậy.

Tuy nhiên, Kim Dung không hề khiên cưỡng ép đôi trai gái này đến với nhau. Bút pháp thật linh hoạt, chỉ toàn là những đoạn thoại, không cần phải phân tích dong dài về nội tâm theo kiểu nhà văn Nga Dostoiepski (trong Tội ác và Trừng phạt hay Anh em nhà Karamazop) mà theo kiểu Hemingway, đã lột tả một cách toàn diện và tinh thế tính cách, bản chất của cả hai nhân vật. Đặc biệt là Hoàng Dung.

Xét về mặt tình cảm và tâm lý, có thể thấy sự "gục ngã" và lựa chọn của Hoàng Dung là hoàn toàn hợp lý. Sở dĩ Quách Tĩnh có được Dung nhi chính là nhờ vào những yếu tố ngẫu nhiên nhưng đầy tính duyên số, vô cùng may mắn. Đó là:

- Hoàng Dung vừa đến tuổi cập kê, đang thiếu thốn và cần tình cảm, sự chăm sóc.

- Hoàng Dung hãy còn quá ngây thơ, trong trắng, chưa từng gặp và có cảm tình với bất kỳ ai (thành trống).

- Nàng là người thông minh tuyệt đỉnh, tài trí hơn người và có cha là Hoàng Dược Sự rất giàu có. Nên nàng không mảy may bận tâm suy nghĩ về chuyện tiền tài vật chất - theo lẽ thường tình của một nữ nhi. Nàng chỉ cần sự chân thành, chỉ cần gặp được người mà nàng thích. Và khi đã thích, nàng có đủ tài trí để giành lấy cho mình.

Tình yêu của Hoàng Dung đối với Quách Tĩnh vừa là sự đấu tranh, giành giật và chủ động. Nhưng đồng thời là cả một sự hy sinh vô cùng lớn lao, quên mình, bất chấp tất cả. Toàn bộ tác phẩm Anh hùng xạ điêu và cho tới tác phẩm kế tiếp Thần điêu hiệp lữ đã thể hiện rõ điều này. ( Tại hạ sẽ mạn phép có bài bình về vấn đề này trong thời gian tới trên Việt kiếm hiệp Blog).

Mối tình của đôi nam nữ Hoàng Dung – Quách Tĩnh có thể xem là tuyệt đẹp trong tiểu thuyết võ hiệp nói chung và đẹp nhất của Kim Dung. Mối tình của Tây cuồng Dương Quá và nàng tiên nữ Tiểu Long Nữ cũng tuyệt đẹp. Nếu ai đó hỏi tại hạ cặp nào đẹp hơn, hay hơn - thì xin chối từ và không muốn so sánh. Vì hoàn toàn khác nhau. Nhưng trong bài biết này, tại hạ muốn nói mối tình Hoàng Dung - Quách Tĩnh là đẹp nhất !



------------------------------

Bài liên quan:

Hoàng Dung
Quách Tĩnh
Tóm tắt Anh hùng xạ điêu

No comments:

Post a Comment