Thiên long bát bộ không hẳn là tác phẩm xuất sắc nhất của Kim Dung, nhưng Thiên long bát bộ do Trung Quốc sản xuất năm 2002 có thể nói là bộ phim kiếm hiệp truyền hình xuất sắc nhất được chuyển thể từ tiểu thuyết của Kim Dung, trên mọi phương diện.
Trong đó, để lại ấn tượng sâu sắc và ám ảnh nhất với tôi - là mối tình giữa A Châu và Tiêu Phong được thể hiện qua những thước phim uyển chuyển tuyệt mỹ và những ca khúc thấm đẫm ý vị cổ điển, khắc khoải ân tình.
Cuộc đời một đại anh hùng như Tiêu Phong, có lẽ đáng kể nhất là có được một hồng nhan tri kỷ như nàng vậy, dù thế gian thiếu gì những lời qua tiếng lại: "Có đáng phải hy sinh vì một người con gái thân phận thấp kém hay không?".
Bản thân Tiêu Phong cũng từng bị gia gia giáng cho một bạt tai vì "Ngu xuẩn" khi chàng đơn thân độc mã xông vào Tụ Hiền Trang, đối mặt với đám hào kiệt trong võ lâm, suýt bỏ mạng chỉ để bảo vệ một tiểu cô nương không thân thích.
Tiêu Phong vì cái gì đây? Hào khí ngất trời (có phần ngu ngốc) của một đại trượng phu đỉnh thiên lập địa, vì nàng là tì nữ của kẻ chàng muốn kết giao, vì hối hận đã làm nàng liên luỵ hay vì nàng lên tiếng bênh vực khi chàng bị vu hãm nơi Hạnh Tử Lâm.. Mãi mãi là điều băn khoăn cho hậu thế…Nhưng một điều chắc chắn: kể từ giây phút đó, trái tim A Châu vĩnh viễn hướng về chàng...
Điều khiến người ta nhớ đến A Châu, cảm phục nàng, thương yêu nàng, không phải vì nàng là một mỹ nhân khuynh thành. Tài trí nàng cũng chẳng sánh bằng con gái Đông Tà hay chưởng môn Cổ Mộ phái Lâm Triều Anh.
Nàng chỉ là một đứa con vô thừa nhận, là tì nữ hầu trà đánh đàn trong Mộ Dung thế gia. Cả cuộc đời nàng, điều đáng trân trọng nhất chính là tấm chân tình dành cho Tiêu Phong. Là hạnh phúc hay bi kịch, chỉ riêng nàng có tư cách trả lời. Người đời sau có thể oán trách ông trời, cảm thương thân phận nàng, nhưng tuyệt nhiên nàng không hề hối hận!
Một khi vướng phải ải “tương tư”, người ta có thể vì người mình yêu mà làm được những điều phi thường. Đâu cần bận tâm đến chuyện người đời coi chàng như đại ác nhân lòng lang dạ sói. Đâu quản ngại bôn ba, đằng đẵng đợi chờ nơi biên ải..
Mãi mãi sau này chẳng ai có thể quên A Châu - cô gái nhỏ bên vách đá với những lời dịu dàng như đánh thức giấc mộng hồi sinh cho người anh hùng đang khi quẫn bách.
Mãi mãi câu nói: "...Cũng có một người kính trọng đại ca, khâm phục đại ca, thương yêu đại ca, nguyện ý đời đời kiếp kiếp theo bên mình đại ca, cùng đại ca chia sẻ đắng cay gian khổ, ấm lạnh đói no... " sẽ in đậm trong trái tim của bao kẻ hữu tình..
A Châu ôi! Một người con gái có đôi chút nhan sắc mà thông minh, có ai không kỳ vọng nơi đấng lang quân một tương lai rạng rỡ “phu phú phụ vinh”, chỉ riêng nàng nguyện từ bỏ cuộc sống sung túc yên ả, theo chân kẻ khắp gầm trời không chốn dung thân, làm một đôi uyên ương vô danh nơi thảo nguyên mênh mông hoang vắng.
Một ước mơ nhỏ nhoi như thế, thiết tưởng trời xanh chẳng nỡ chối từ...
Có ai yêu mà không ích kỷ. Có ai yêu mà không muốn được cùng ý trung nhân sống một cuộc sống thần tiên. A Châu cũng thế. Khi quyết tâm thay Đoàn Chính Thuần tương hội Tiêu Phong, nàng cũng còn chút hy vọng mong manh về khoảng thời gian một năm ngắn ngủi cùng chàng làm một đôi phu thê bình dị như bao người.
A Châu cho đến khi nhắm mắt vẫn chỉ một lòng lo lắng cho Tiêu Phong, hạnh phúc của chàng cũng đã theo nàng ra đi vĩnh viễn...
Nhưng chàng đâu thể hiểu. Và tình yêu của nàng ngăn không cho nàng bộc bạch với chàng sự thật. Nàng không thể để chàng sát hại cha, càng không thể nhìn chàng đau khổ phân vân giữa hai chữ hiếu, tình...
Nàng còn con đường nào để chọn nữa đây?
Sinh ra để tìm kiếm chàng
Không có chàng, em không còn tha thiết bản thân
Trưởng thành trong vòng tay của chàng
Ra đi trong vòng tay của chàng
Đó chính là định mệnh mà em đã chọn
(Ngưỡng vọng)
Có lẽ A Châu đã mãn nguyện bởi rốt cuộc Tiêu Phong cũng hiểu được nỗi lòng thầm kín bấy lâu. Người con gái với tình yêu bao la ấy đến lúc từ giã cõi đời vẫn chỉ một lòng lo lắng cho Tiêu Phong: "Thiếp muốn luôn luôn ở bên mình đại ca, không muốn xa rời lúc nào. Để chàng một mình phải lẻ loi hiu quạnh, thiếp chẳng đành lòng chút nào."
Tấm chân tình như thế, Tiêu Phong dù thô hào sắt đá tới đâu cũng không thể không mềm lòng. Đáng tiếc, chàng không nhận ra tình ý sâu đậm của A Châu sớm hơn, không trân trọng nó nhiều hơn nữa. Đó cũng là nỗi đau đớn khôn nguôi suốt quãng đời còn lại...
Quả nhiên chàng vẫn sống, vẫn cố gắng hoàn thành tâm nguyện của nàng: chăm sóc cô em gái A Tử đáng thương bướng bỉnh. Chàng vẫn sống, vẫn chiến đấu để bảo vệ những người thân yêu bên mình và sự bình yên của hai dân tộc Tống-Liêu, hai chữ Tiêu Phong trở thành bất tử.
Chàng có tất cả những điều thiên hạ ao ước trong tay: tiền tài, địa vị, mỹ nhân và những huynh đệ đồng sinh đồng tử. Duy chỉ tiếc một điều: giấc mơ nhỏ nhoi mà bất kỳ người trần nào cũng có thể đạt được thì đối với chàng lại quá đỗi xa vời..
Bởi cuộc sống của chàng, tình yêu của chàng, trái tim của chàng đã theo nàng ra đi vĩnh viễn.
A Châu nàng có linh thiêng hãy theo đàn hồng nhạn bay tới bên Tiêu Phong. Chốn Nhạn Môn quan nguyện làm uyên ương không làm tiên...
Nếu em biết ngưỡng mộ còn đau khổ hơn thầm yêu
Em nguyện bước theo con đường của chàng
Vì nỗi đau của chàng mà rơi lệ
Em là tín đồ mù quáng của chàng
Chàng là điểm tựa của em
Sinh tử đều do chàng làm chủ
Chàng bảo vệ cho em
Em nguyện cầu phúc cho chàng
Chàng là trang anh hùng hảo hán
Gánh vác trọng trách cả thiên hạ
Nhưng hạnh phúc của em
Chàng không cách gì bù đắp
Có lẽ nào...
Tình yêu lại khó tha thứ hơn thù hận...
(Khoan thứ)
Minh Huệ
------------------------
Bài liên quan:
A Châu
Tóm tắt Thiên long bát bộ
No comments:
Post a Comment