LÊ TRUNG NGÂN
(Vietkiemhiep) - Có một câu chuyện tình tuy nhỏ, tuy ngắn ngủi nhưng lại rất hay, rất lãng mạn, rất đau lòng mà ai khi xem qua bộ Ỷ thiên Đồ long ký đều biết, đó là chuyện tình của nữ hiệp xinh đẹp phái Nga Mi Kỷ Hiểu Phù và chàng tả sứ Dương Tiêu đẹp trai lắm tài.
Kết quả của mối tình là đứa con gái Dương Bất Hối. Chỉ cái tên thôi cũng đủ nói lên một điều, điều làm cho mọi người khi hay biết tội trạng của Hiểu Phù đã xảy ra hai trường hợp. Hoặc giận điên cuồng như Diệt Tuyệt Sư thái, như chị em đồng môn trong phái Nga Mi. Hoặc ngậm ngùi thương cảm như Trương Vô Kỵ, như hầu hết các anh em Minh giáo. Bất Hối là đứa con kết tinh bỡi tình yêu vô cùng xinh đẹp và bất tử của đại diện hai phái chánh tà, một nữ hiệp phái Nga My được gọi là chính phái và một tả sứ uy quyền của Minh giáo, một giáo phái bị gọi bỉ báng là Ma giáo.
Dương Tiêu – Kỷ Hiểu Phù, mối tình được nhắc đến cực ít trong truyện nhưng lại tạo được ấn tượng cực kỳ sâu sắc. Dương tả sứ là người đàn ông nhiều tài lại rất phóng khoáng, chỉ một ngón đàn cũng đủ làm thao thức lòng người. Dương Tiêu từ ngạc nhiên, thú vị đến thương cảm và yêu tha thiết cô nương xinh đẹp dịu dàng. Bằng vào địa vị của ông, tìm một cô gái đẹp không là điều khó, nhưng để tìm một tri kỷ hồng nhan, Dương Tiêu đã phải mất bao nhiêu công sức để có được Kỷ Hiểu Phù. Có Hiểu Phù trong tay, ông hết sức nâng niu trân trọng. Khi Hiểu Phù quyết định ra đi, Dương Tiêu không chịu để mất đi người phụ nữ mình đã quá dấu yêu, ông dùng thủ đoạn để Hiểu Phù mãi mãi là của ông, đó là cái suy nghĩ vừa thực tế vừa khờ khạo của người đàn ông khi đã quá say đắm, ông quên mất một điều: Hiểu Phù đâu chỉ có một mình ông.
Vâng. Hiểu Phù không chỉ có Dương Tiêu, dù trái tim cô đã trao trọn cho người đàn ông mà chỉ trong một thời gian ngắn đã đầy ắp yêu thương, không như bao nhiêu năm cô sống trên đỉnh Nga My với một sư tỷ Mẫn Quân luôn luôn dèm xiểm, với một sư phụ chỉ biết diệt cho tuyệt, với một mớ chị em tự xưng là nữ hiệp mà cứ ngẩn ngẩn ngơ ngơ ra vào vô cảm. Hiểu Phù còn có cái cô được nhồi nhét, được học thuộc lòng là chính nghĩa, là tiêu diệt cái ác, là đạo nghĩa với sư phụ, là luật lệ, môn quy. Cô bị trói trong cái mớ bòng bong đó trong bao nhiêu năm trời, những vết trói đã hằn trong cô đến nỗi mơ ngũ cũng vẫn thấy cùng sư phụ đi tiêu diệt tà ma ngoại đạo. Cô đâu có thể nào một sớm một chiều quên được những điều cô đã được giáo dục trong bao nhiêu năm. Và người đàn ông mà chính tự trong trái tim cô đã đong đầy yêu thương lại là một người cô phải có trách nhiệm tiêu diệt: Một tà ma ngoại đạo.
Minh giáo hay Ma giáo, chính hay tà tôi không nói ở đây, điều tôi muốn nói là cái tình sâu nặng giữa hai nhân vật đầy ắp yêu thương, đau đớn này. Yêu thương vì họ hoàn toàn có thể thuộc về nhau, vì dù cho Hiểu Phù có hứa hôn với Ân Lục hiệp thì cũng chẳng qua cô vâng lời sư mẫu, vào cái thời quân – sư – phụ, cái thời đặt đâu ngồi đó thôi chớ trái tim cô chưa trao gởi cho ai. Yêu thương vì một tả sứ uy dũng như Dương Tiêu, vừa đẹp trai vừa đàn hay hát giỏi lại phong lưu tiêu sái thì thiếu chi các cô nương mê đắm, can gì Dương tả sứ lại say mê cô gái thuộc phe phái đối lập chi cho sinh rắc rối. Nhưng tình yêu – trò chơi nguy hiểm – nó vốn thế. Nó phải éo le, nó phải ngạo ngược, nó phải hành cho con người ta chết lên chết xuống – cả nghĩa bóng lẫn nghĩa đen – đớn đau đến tận cùng mới trọn vẹn được cái chữ tình.
Diệt Tuyệt sư thái không vướng bận chữ tình, cả đời bà chỉ mơ tiêu diệt Ma giáo, diệt cho tuyệt. Cho nên bà không thể hiểu được tình là gì, không thể nắm lấy bàn tay đứa học trò yêu để san sẻ cho cô chút sức mạnh hầu thắng vượt cái khối u tình mà Hiểu Phù đang mang. Chị em phái Nga My người thì ganh tỵ như Mẫn Quân, người lại quá vô tâm để cho Hiểu Phù một thân nuôi con dại bao nhiêu năm sau mới biết. Điều đó chứng tỏ đồng môn phái Nga My vào giai đoạn đó mặc kệ ai biết thân ai, người ta chỉ chăm chăm làm thế nào để được sư phụ truyền y bát, để đợi chờ một chức trưởng môn. Lạt lẽo như vậy, đơn côi như vậy, nhạt nhòa như vậy bảo sao Hiểu Phù không gục ngã trong tình yêu của người đàn ông phong lưu anh tuấn.
Nhưng đời nó lại không chỉ có tình yêu đôi lứa, và người ta phải lựa chọn tình yêu cùng nhiều thứ khác. Hỏi tại sao y không đi tìm Kỷ Hiểu Phù. Thật ra y có biết tình cảm của nàng đối với y ra sao đâu? Kỷ Hiểu Phù với sự dằn vặt tột đỉnh vì đã phản bội hôn ước với Hân Lê Đình, và phản bội sư môn (lầm lỡ với kẻ thù của Nga My là người Minh giáo) làm sao có thể tỏ bày tình cảm của nàng đối với y? Thế là y đi. Y rời nàng có lẽ cũng nghĩ rằng y sẽ quên nàng nhanh chóng thôi. Lý trí bao giờ cũng cho rằng chỉ một lần qua đêm thì làm sao có thể có tình yêu được? Nhưng y lầm, và có lẽ nàng cũng không bao giờ nghĩ rằng nàng lại yêu một người đã cưỡng bức mình như thế.
Thương cho Kỷ Hiểu Phù. Thương cho cô gái một thân một mình vừa phải chiến đấu với chính bản thân, vừa phải nuôi dấu đứa con gái nhỏ. Trong con mắt phái Nga My, Hiểu Phù là hình ảnh một loại nữ nhi ngu khờ dại dột để cho phải mang lấy một nghiệp chướng. Nhưng theo tôi Hiểu Phù mới thực sự là người phụ nữ bản lĩnh, bản lĩnh vì đã thắng vượt chính trái tim mình, thắng mà không bao giờ hối hận. Hiểu Phù đã biết Dương Tiêu là một người có uy quyền lớn trong Minh giáo, nếu như người khác cô đã chẳng ngại ngần gì về làm Dương tả phu nhân. Nhưng trong cô cái đạo nghĩa chánh tà đã phân rõ rệt, cô yêu không hối hận nhưng cô không để cho mình đi theo con đường mà cô đã được dạy là gian tà. Cô tránh né Dương Tiêu, đồng nghĩa với tránh né nhà cao cửa rộng, bạc tiền châu báu, danh vọng uy quyền. Cô bằng lòng chấp nhận cuộc sống cơ cực, những phút giây hiếm hoi gần bên con gái, thắng vượt trái tim mình một cách dũng mãnh.
Thương cả cho Dương Tiêu. Những tháng ngày sống bên người con gái dấu yêu quá ngắn. Hơn ai hết ông hiểu rõ sự ngăn cách giữa ông và Hiểu Phù. Nhưng trái tim muôn đời vẫn có những lý do của nó, mặc dù đó là những lý do đỏng đảnh, ngớ ngẩn và ngạo mạn. Dương tả sứ ngẩn ngơ tìm mãi con cá mà ông không giữ được, con cá cứ to dần lên mỗi ngày để ông say đắm thổi mãi khúc sáo tương tư khi chiều về từ ngày nọ sang tháng kia. Cho đến một ngày ông nhìn thấy Kỷ Hiểu Phù qua bóng hình con gái ông: Dương Bất Hối. Để ông biết rằng mãi mãi hồng nhan tri kỷ của ông đã không bao giờ còn trở lại, và trái tim ông lần nữa lại bị bóp chặt, bị nghiền nát, bị vây khổn trong ngọn lửa tình đau đớn mà ông không bao giờ dập tắt được trong suốt cuộc đời.
Kỷ Hiểu Phù mất có nghĩa là trái tim Dương Tiêu cũng hóa đá. Đã không ai có thể thay thế được hồng nhan tri kỷ của Dương Tiêu cho đến ngày ông nhắm mắt. Một mối tình không lâu, không có cơ hội bền vững, không có một kết thúc tốt đẹp mà thành một khối u tình đẹp vĩnh viễn. Phải chăng câu hát “Tình chỉ đẹp khi còn dang dở” là một minh chứng cho tình yêu này. Riêng tôi, tôi cho rằng giữa những lọc lừa, những âm mưu, những thủ đoạn xảy ra trong bộ truyện dài tập Ỷ thiên Đồ long ký, mối tình Dương Tiêu – Hiểu Phù là biểu dương cho một tình yêu đẹp nhất, chân thành nhất và đau đớn nhất.
Dương Tiêu không có lỗi gì cả. Y cũng không hối hận đâu. Có hối, thì hối tại sao năm xưa y lại không nhận ra tình cảm của mình sớm hơn? Nhưng nếu y có nhận ra tình cảm sớm hơn thì nàng cũng không chịu đi theo y cơ mà. Mối tình của hai người, từ khi nó bắt đầu đã là một mối tình vô vọng. Vô vọng bởi chính tính cách và bản thân của hai con người yêu nhau. Y – một người kiêu ngạo không bao giờ chịu cúi mình van xin tình yêu của người khác, chỉ biết ôm mối tình trong mộng mà si tâm vọng tưởng. Nàng – một đồ đệ hiếu thảo coi sư phụ như trời, chỉ biết mang hình bóng người thương gửi gắm vào đứa con gái ngây thơ chưa từng biết mặt cha.
Y, và nàng, cả hai người đều không có lỗi. Và họ có lẽ cũng chưa từng hối hận. Tình yêu đến, khi nó đến, nhưng khi nó đã đi rồi thì người ta mới có thể cảm nhận hết được vị ngọt lẫn vị đắng mà nó đem lại.
No comments:
Post a Comment