Thanhpho Suong
Em là người thích treo hồn ngược cành cây để viết về những điều rất khó hoặc chẳng thể tìm thấy trong cuộc sống thực. Ai đó cũng tự nhận thấy rằng để viết một điều gì đó cho em đọc thì nhất thiết là “chân phải không chạm đất”. Cứ lơ lửng như thế mà em và ai đó gặp nhau để chợt hiểu rằng mình thật khác mọi người nhưng vẫn có ít nhất một người không khác mình.
Em chẳng phải là fan của tiểu thuyết kiếm hiệp Kim Dung nên chẳng thể như ai đó ngồi nghĩ về những món công phu của người xưa mà liên tưởng đến cuộc sống hiện đại quanh mình. Nhưng em lại là người thích định nghĩa những điều giản đơn trong cuộc sống hàng ngày này bằng tên gọi của riêng em, nên chỉ cần đôi lần tình cờ xem vài ba đoạn phim được chuyển thể từ tác phẩm của ông cũng đủ để em mượn những nhân vật xưa kia để đưa vào giấc mơ của em rồi.
Em thích được như Triệu Minh, không phải vì nàng là một quận chúa sắc nước hương trời, thông minh, lém lỉnh, mà chỉ vì Triệu Minh là hình ảnh giấc mơ bồ công anh của em, tự do tự tại giữa đất trời và luôn làm theo những gì trái tim mình mách bảo. Đưa Triệu Minh vào giấc mơ của mình là em tự hóa thân thành cánh hoa bồ công anh vô tư giữa thảo nguyên mênh mông mà đón nắng đón gió.
Em thích câu chuyện tình yêu của Trương Vô Kỵ và Triệu Minh bởi vì giữa họ không hề có một sự sắp đặt và khiên cưỡng, em chỉ thích những điều ngẫu nhiên mà thôi. Vậy là có thêm một gã Digan lửng lơ chẳng kém hoa bồ công anh xuất hiện giữa thảo nguyên mênh mông trong giấc mơ của em. Trương Vô Kỵ và Triệu Minh dưới ngòi bút của Kim Dung phải trở thành 2 kẻ khác chiến tuyến, còn trong giấc mơ của em hoa bồ công anh cứ lửng lơ theo gió nhưng chẳng bao giờ rời xa gã Digan.
Triệu Minh đánh nhau với Trương Vô Kỵ nhưng đêm đêm lại ra quán rượu ngồi đợi chàng đến để cùng nhau đối ẩm. Hoa bồ công anh cũng nhiều lần lục tung ký ức của gã Digan để giận, để ghét, nhưng mỗi ngày vẫn trông ngóng được gửi và được nhận những lời thăm hỏi, động viên đầy yêu thương. Triệu Minh ngày xưa cắn vào tay Trương Vô Kỵ để cho chàng phải nhớ nàng suốt đời. Còn hoa bồ công anh bắt gã Digan giữ mãi bên mình một giấc mơ cũng chỉ để cả hai được sống mãi trong nỗi nhớ về nhau.
Chuyện ngày xưa… chuyện ngày nay… đan xen giữa thực và ảo… Dù có bị cho là mơ mộng viễn vông thì em với giấc mơ bồ công anh vẫn luôn ước mơ được làm nàng Triệu Minh lung linh hương sắc để được chàng Trương Vô Kỵ của riêng em dắt tay em rong chơi cuối đất cùng trời. Em nuôi dưỡng giấc mơ kia bằng một khung trời đầy mây trắng, để sẽ có lúc mây trắng hóa mây đen với cuồng phong vần vũ – đó là khi bên Trương Vô Kỵ bỗng dưng xuất hiện một Chu Chỉ Nhược hay một Hân Ly, nhưng khi nắng lên giông tố hóa cầu vồng thì đó là lúc em hiểu rằng trong lòng Trương Vô Kỵ chỉ có mỗi mình Triệu Minh là em thôi!!
Dù chỉ là giấc mơ thì mỗi ngày em vẫn thấy mình không hề cô đơn với mơ mộng viễn vông của riêng mình vì em biết rằng có một người cũng viễn vông chẳng kém gì em. Vậy thì chàng Trương Vô Kỵ của em ơi, dẫu chỉ là trong giấc mơ thì cũng chỉ có mình em là Triệu Minh của riêng anh thôi đó và đừng quên mỗi ngày cầm bút vẽ đôi lông mày cho em nữa nghen!!
Ngàn đời ngàn kiếp yêu em
Cùng em khắp chốn phiêu du giấc mộng vàng son
Chim trời bay cao vút cùng mây gió núi trập trùng
Tình thủy chung ngọt ngào tình mãi trọn đời
Đường đời nguy khó vây quanh
Nào ai biết chắc mai này sẽ là phù du
Thôi mặc ai ganh ghét mình xa lánh hết ưu phiền
Vượt núi sông ta tìm đến chân trời xa
Em cùng anh có nhau bao ngày tháng
Duyên tình ta còn mong dài qua kiếp sau
Anh đàn, em hát, ánh trăng vàng trao tình
Môi nhấp chung rượu xanh tình mình bền lâu
Ước mơ ngàn đời ngàn kiếp yêu em
Nhìn bao thác núi cheo leo sánh trời mây
Muôn đời anh yêu mãi, đời ta sẽ hết ưu phiền
Tình lứa đôi cuộc đời phiêu bồng cùng nhau
-----------------------
Bài liên quan:
No comments:
Post a Comment