(Vietkiemhiep) - Trong các truyện của Kim Dung , tôi thích nhất là nhân vật Triệu Mẫn trong Ỷ thiên đồ long kiếm. Anh chẳng bao giờ xem chuyện võ hiệp, nên em mua một bộ đĩa phim này tặng anh. Bộ phim dài 40 tập, mổi tập dài 45 phút. Anh đem về, chỉ mới xem mới tới đoạn Hân Tố Tố cùng Trương Thiếu Sơn bị Tạ Tốn bắt đưa ra Băng hỏa đảo vì sợ lộ bí mật của Đồ long đao anh đã thở dài: “ Hay là em kể cho anh nghe đi. Em mà bắt anh xem hết bộ phim chắc anh thành cao thủ võ lâm quá.”. Gương mặt anh diễn tả sự đau khổ khiến tôi không thể nào không bụm miệng mà cười được.
Cho đến khi lìa nhau, anh về nhà xem hết bộ phim. Tôi không biết anh đã xem bao nhiêu ngày, để khi Triệu Mẫn bắt Trương Vô Kỵ thực hiện lời hứa thứ ba : “Lông mày của em đã nhạt lắm rồi, vậy anh kẻ lại cho em nhé.” Anh nhắn tin cho tôi: “ Anh kẻ lông mày cho em như Trương Vô Kỵ kẻ lông mày cho Triệu Mẫn em nhé.” Nhưng tin nhắn ấy đã quá muộn màng với tôi. Lòng tôi giống như một cánh cửa nhà, đã khóa lại, dây leo đã bám đầy trên dậu sắt.
Tôi yêu anh, đó là điều chắc chắn. Bởi chỉ có tình yêu mới giữ được hai trái tim người xa lạ đến với nhau. Hôm đó là đám cưới nhỏ Loan, bạn học cùng lớp với tôi. Tôi ngồi với đám đông xa lạ vì bận phải làm thêm giờ ở cơ quan, tới trễ. Chiếc ghế trống bên cạnh anh là chọn lựa duy nhất lúc đó. Tôi biết rất nhiều người đi dự tiệc cưới , luôn tìm người quen để ngồi chung bàn, đơn giãn là vì họ sợ không tự nhiên khi ngồi chung với những người lạ . Còn tôi lại cho rằng trong các buổi tiệc cưới là sự gặp gỡ ngẫu nhiên, bởi có hài lòng hay không hài lòng với những người khách ngồi chung bàn với mình hôm đó, thì tiệc tan, họ và mình cùng về lại cuộc sống riêng. Để đôi khi ngẫu nhiên gặp tình cờ trên phố sau đó, cũng đã là lãng quên.
Anh, người khách ngẫu nhiên trong tiệc cưới của nhỏ Loan cũng tôi ngồi chung bàn. Tôi không chú ý tới những đàn ông lạ, bởi với tôi, họ thuộc về những con phố khác, nhưng ngôi nhà khác. Tôi không có thì giờ để quan sát họ, nhất là những người đàn ông có đôi mắt nhìn vào người phụ nữ như muốn lột trần họ dưới những tia mắt của mình. Ngồi chung bàn, chính xác ngồi cạnh anh, tôi cũng chỉ liếc nhìn anh và “cám ơn” khi anh hỏi : “ Em uống bia nhé.” Tôi uống bia, chỉ lưng ly thôi trong các bửa tiệc. Uống một tí bia vừa đủ làm cho bửa ăn ngon hơn, nhưng không ai ép tôi uống bia để say được.
Cuộc sống là sự sắp đặt đến lạ lùng của bàn tay bí ẩn vô hình nào đó. Tôi đến đám cưới trễ, tất cả các bàn đều đầy người, tôi ngồi bên anh hờ hững. Suốt bửa tiệc anh chăm sóc tôi khéo léo, anh làm cho những người ngồi cùng bàn trở nên vui vẻ. Bàn chỉ có chín người, tất cả đều xa lạ. Một bác lớn tuổi buột miệng hỏi : “Thế hai cháu sắp cưới chưa?’ Anh chúm chím cười như thể tôi và anh đã từng hẹn hò thề thốt với nhau: “Dạ, hôm nào hai cháu cưới sẽ mời bác cho vui ạ.” Bác lớn tuổi nói tiếp : “Hai đứa xứng đôi ghê, trai đẹp trai, gái đẹp gái. Mà cậu lại rất khéo, chắc là chìu bạn gái ghê lắm phải không?” Anh lại cười : “Dạ, yêu nhau thì phải chịu đựng nhau bác ạ.”
Ngẫm lại thì lòng tôi đã lặng lẻ nghiêng về. Nhưng lời đùa vui trong đám cưới mà hai đứa gặp nhau rất tình cờ tưởng bước ra đám tiệc là xong. Rồi sẽ là một tiệc cưới khác, gặp một hoặc nhiều người xa lạ khác, anh cũng sẽ gắp thức ăn cho cô gái xinh xinh nào đó ngồi bên cạnh anh. Rồi với cá tính riêng của anh, anh sẽ mau chóng quen mọi người rồi cũng mau chóng quên mọi người. Tôi chưa từng đau đớn trong tình yêu, nhưng tôi cũng chưa từng hạnh phúc với tình yêu . Tôi chỉ mãi mê với những câu chuyện tình trong các truyện võ hiệp của Kim Dung. Tôi luôn buột miệng nói với bạn bè rằng “Chẳng biết chánh phái tốt hay tà phái tốt.” Tôi ngẫm lại những nhan sắc mà Kim Dung đã viết như Hân Tố Tố, Triệu Mẫn, Hân Ly hay Nhậm Doanh Doanh, Tiểu Long Nữ, Đoàn A Châu… trong tất cả những cô gái xinh đẹp của Kim Dung, Triệu Mẫn có cá tính lạ lùng. Cả cuộc đời Triệu Mẫn , dẫu thân phận là Quận chúa Mông Cổ, nhưng chỉ giây phút đầu tiên khi cô đã bắt được Trương Vô Kỵ nhốt dưới hầm sâu, bị Trương Vô Kỵ thụt lét gan bàn chân. Từ đó, với Triệu Mẫn thì Trương Vô Kỵ là tình yêu duy nhất, cô tìm cách giữ anh dẫu bên anh còn tới ba người con gái nữa.
Tôi không bắt nhốt anh dưới hầm sâu. Anh cũng chẳng thụt lét gan bàn chân tôi. Nhưng tôi đã ngã lòng mình giây phút đó, không suy tính. Dẫu anh chỉ nói đùa trong buổi tiệc: “Dạ, yêu nhau thì phải chịu đựng nhau bác ạ.” Trái tim tôi đã đập sai một nhịp.
Anh mắc nợ tôi một lời hứa. Anh kề bên tai tôi nói nhỏ : “Em xài loại nước hoa Davidoff. Phải không ? “ Lọ nước hoa này do một bạn gái từ nước ngoài đem về tặng. Đó cũng là lần đầu tôi dùng để đi đám tiệc. Vậy mà anh nói đúng tên khiến tôi giật mình. Anh nói tiếp như trong một đoạn phim quãng cáo ; “Biết mà”.
Tưởng như thế là kết thúc. Ai ngờ tan tiệc, anh theo tôi ra chổ giữ xe , bảo : “ Cà phê nhé. Đừng để phí một buổi tối lộng lẫy Nga ơi.” Mới gặp nhau mà đã đi uống cà phê là sao? Bạn bè tôi sẽ hỏi tôi như thế. tôi cũng sẽ trả lời : “Tao đau biết.” Cà phê luôn luôn là một khoảng không gian cần thiết cho lòng người nhẹ nhàng hơn, yêu đời hơn hay đôi khi để khóc khi lẻ loi . Cũng là nhạc, nhưng dẫu có mở cho âm thanh loang cả căn phòng ở nhà, vẫn là cảm giác hờ hững. Nhưng cũng bản nhạc đó, trong không gian quán cà phê lại là cảm giác khác. Dường như nhạc đã trộn trong cỏ cây, nhạc trộn cùng âm thanh huyên náo, nhạc thấm trong đèn đêm, nhạc trộn cùng khói thuốc. Nghe mà mênh mang : “Ru mãi ngàn năm dòng tóc em buồn ,Bàn tay em năm ngón ru trên ngàn năm ,Trên mùa lá xanh ngón tay em gầy, Nên mãi ru thêm ngàn năm .”
Trong nhạc lan tỏa ấy anh lại nói về mùi hương : “Loại nước hoa em đang dùng nó mang mùi hương tinh khiết, thanh sạch, nhẹ và trong vắt.” Tôi chỉ cười với anh vì tôi có hiểu gì về nước hoa đâu?Mãi về sau này tôi biết tại sao anh lại rành các loại nước hoa như vậy, bởi hiện tại anh là trưởng chi nhánh chuyên cung cấp các loại nước hoa ngoại nhập của một hãng mỹ phẩm.
* * * *
Hai mươi hai lọ nước hoa trong tủ trang điểm của tôi đã thành cổ tích. Chuyện cổ tích dạy cho tôi biết rằng nước hoa có vào năm 2700 trước công nguyên ,lúc đó chỉ là một loại cỏ thơm. Anh dạy cho tôi phân biệt các loại nước hoa gồm họ cam quít. Họ lá cỏ tươi, họ hoa dơn , họ phương đông, họ bán phương đông. Để làm ra nước hoa, là cả một kỳ công phân tích tổng hợp các mùi… Anh bảo : “ Có thể em chẳng thích tất cả các mùi nước hoa, nhưng đó là kỷ niệm.” Hai mươi hai lọ nước hoa ấy, có loại mùi như sóng biển, có mùi như đang đi vào một cánh rừng sáng sớm, có mùi như đi trong vườn cây mùa qủa chín khiến cho tôi nhớ tới anh.
Anh đã lìa xa tôi đi theo người. Bởi tôi là kẻ đến sau mà tôi không hề hay biết. Anh đã từng yêu chị Diễm. Tình yêu dại thờ suốt thời sinh viên của anh. Rồi chị Diễm lẫn vào đám đông, lên một chiếc phi cơ vào một đêm tối trời sang nước ngoài với gia đình. Anh gặp tôi giữa lúc hai người bặt tin nhau.
Tôi đã đau khổ đến dường nào khi anh nói với tôi : “Diễm về rồi.” Đôi mắt anh sáng ngời lên như có những vì sao lạc vào trong đó. Anh có kể cho tôi nghe mối tình học trò lãng mạng và đầy ắp kỷ niệm của anh. Như Hân Ly đã cắn vào tay Trương Vô Kỵ khiến cho Trương vô Kỵ phải nhớ suốt đời . Anh bảo tôi cùng đi ăn với chị Diễm. Tôi vẫn đi , và nhìn cách anh chăm sóc chị Diễm tôi hiểu rằng lòng tôi đã thành hư vô. Một năm trời quen nhau, lòng tôi tràn ngập cỏ hoa. Tôi đợi ở anh một lời tỏ tình. Tôi đã đợi…và chị Diễm trở về khi môi anh chưa nói lời yêu tôi.
Tháng sau anh và chị Diễm sẽ kết hôn. Anh bảo : “Em đi họ cho đám cưới anh nhé?”.Anh vô tình nói mà lòng tôi có ngàn ngon roi quất vào.
Tôi viết cho anh một lá thư trước đám cưới anh hai ngày : “Em phải đi công tác ở Đà Nẵng , nên không dự đám cưới của anh chị được.” Tôi gói lại 22 lọ nước hoa, làm quà cưới cho chị Diễm. Những mùi hương anh tặng ấy, tôi không đủ cam đảm giữ bên mình. Đó chỉ là chuyện cổ tích, chuyện cổ tích của những lọ nước hoa. Giá như tôi có làm như Triệu Mẫn, ngay đám cưới giữa Trương Vô Kỵ và Chu Chỉ Nhược, cô đã tìm cách ngăn cản, để không mất người mình yêu. Nhưng anh đâu có cho tôi ba lời hứa như Trương Vô Kỵ hứa với Triệu Mẫn.
-----------------------
Bài liên quan:
- Triệu Minh và Chỉ Nhược: Bản lĩnh đàn bà
- Triệu Mẫn có xứng đáng hơn Chu Chỉ Nhược trong tình yêu?
- Viết về Triệu Mẫn
- Khổ nhục kế trong Ỷ Thiên Đồ Long ký
- Chu Chỉ Nhược đáng thương hơn đáng giận
- Nỗi lòng Chu Chỉ Nhược (thơ)
- Chu Chỉ Nhược là một con người đáng sợ ngụy trang bằng vẻ ngây thơ trong trắng
- Nước mắt giai nhân
- Gửi chàng Trương Vô Kỵ của riêng em!!
- Cô Gái Đồ Long - Hay là câu chuyện về Thị phi
No comments:
Post a Comment