Saturday, March 29, 2014

Ngọc Nữ tâm kinh

Cát Tường biên soạn

(Vietkiemhiep) - Ngọc Nữ tâm kinh được nhắc tới trong tác phẩm Thần điêu hiệp lữ của Kim Dung. Ngọc nữ tâm kinh là bí kíp võ công thượng thặng nhất của phái Cổ Mộ, được tổ sư Lâm Triệu Anh sáng chế ra, chủ yếu dùng để khắc chế võ công của Toàn Chân giáo. 

Tuy nhiên, nếu sử dụng Ngọc Nữ Kiếm Pháp cùng liên thủ với Toàn Chân Kiếm Pháp sẽ tạo nên Song Kiếm Hợp Bích có uy lực kinh người.

Hai nhân vật chính trong Thần điêu hiệp lữ, thuộc phái Cổ Mộ là Dương Quá và Tiểu Long Nữ đã tình cờ phát hiện ra điều này. Sở dĩ có điều lạ lùng như vậy bởi vì Lâm Triều Anh (tổ sư sáng lập phái Cổ Mộ) không thể đến với người yêu là Vương Trùng Dương (tổ sư Toàn Chân giáo) nên đã chán ghét, quyết tạo ra võ công để chế ngự võ công của Toàn Chân giáo. Tuy nhiên, trong lòng bà vẫn luôn nhớ đến tình xưa nên đã khéo léo sáng tạo ra Ngọc Nữ Tâm Kinh, một môn võ vừa để khắc chế vừa để hỗ trợ võ công của Toàn Chân giáo.

Để luyện thành Ngọc nữ tâm kinh, trước hết phải luyện xong võ công cơ bản của Cổ Mộ phái, sau đó học tiếp võ công của Toàn Chân giáo. Khi đó mới có đủ khả năng để luyện Ngọc nữ tâm kinh.

Trong Thần điêu hiệp lữ, sư phụ Tiểu Long Nữ và học trò Dương Quá đã cùng tập luyện Ngọc nữ tâm kinh trong một khung cảnh rất lãng mạn là trong những luống hoa hồng và trong trạng thái phải khỏa thân. Hai người cũng đã phối hợp công phu này để chiến đấu với kẻ thù và nhiều phen thoát hiểm.

Nhưng có một điểm khá bất ngờ là Ngọc nữ tâm kinh tuy vậy vẫn còn thua Cửu âm chân kinh. Vì Dương Trùng Dương sau khi đã phát hiện ra Ngọc nữ tâm kinh, đã tiếp tục tìm hiểu, nghiên cứu và tình cờ gặp được Cửu âm chân kinh. Sau đó, ông đã khắc bộ Cửu âm chân kinh trên trần một căn phòng trong Cổ mộ, và rất tình cờ Tiểu Long Nữ và Dương Quá đã phát hiện ra.

...............

Dưới đây là đoạn tả luyện Ngọc nữ tâm kinh của Tiểu Long Nữ và Dương Quá trong Thần điêu hiệp lữ:

Hôm sau, hai người tới gian thạch thất thứ hai, dựa vào các phù hiệu khắc họa trên trần phòng mà luyện công. Việc này dễ hơn hẳn so với việc luyện tập võ công của phái Toàn Chân. Pháp môn do Lâm Triệu Anh nghĩ ra để khắc chế võ công của Vương Trùng Dương vốn bắt nguồn từ võ học của bà ta.

Mấy tháng sau, hai người đã luyện xong ngoại công “Ngọc nữ tâm kinh”. Có lúc Dương Quá sử kiếm pháp phái Toàn Chân, Tiểu Long Nữ thì dùng Ngọc nữ kiếm pháp hóa giải; có lúc Tiểu Long Nữ sử Toàn Chân kiếm pháp, còn Dương Quá thì dùng Ngọc nữ kiếm pháp khắc chế. Ngọc nữ kiếm pháp quả nhiên là khắc tinh của Toàn Chân kiếm pháp, chiêu thức nào cũng áp đảo chiêu thức của phái Toàn Chân, bước nào cũng đối đầu và chiếm tiên cơ; Toàn Chân kiếm pháp bất kể biến hóa cách nào, cũng không thoát nổi sự chế ngự của Ngọc nữ kiếm pháp.

Ngoại công đã luyện xong, chuyển sang luyện nội công. Nội công phái Toàn Chân bác đại tinh thâm, muốn nghĩ ra cách thắng được nó, thật không phải chuyện dễ. Lâm Triệu Anh quả là thông minh vô cùng, lại không tìm lối đi riêng, mà từ bàng môn tả đạo chiếm thượng phong. Tiểu Long Nữ ngẩng nhìn đồ hình trên trần, trầm ngâm không nói, cứ thế mấy ngày im lặng, nhíu mày suy ngẫm.
Dương Quá nói:

- Cô cô, môn này luyện khó lắm ư?

Tiểu Long Nữ nói:

- Hồi trước ta nghe sư phụ bảo nội công của tâm kinh này phải có hai người cùng luyện, ta cứ ngỡ chỉ việc hợp tu với ngươi, nào ngờ như vậy chưa đủ.

Dương Quá vội hỏi:

- Vì sao?

Tiểu Long Nữ nói:

- Cả hai cùng là nữ mới ổn.

Dương Quá nói:

- Một nam một nữ thì đã sao? Nam nữ thì có gì khác?

Tiểu Long Nữ lắc đầu, nói:

- Khác chứ. Ngươi hãy nhìn xem trên trần khắc các hình gì nào?

Dương Quá nhìn lên chỗ nàng chỉ tay, thấy ở một góc trần nhà khắc vô số hình người, phải tới bảy, tám chục người, nhưng hình dạng tựa hồ toàn là nữ nhân, tư thế mỗi người một khác, từ toàn thân có nhiều tia nhỏ li ti tán xạ ra bên ngoài. Dương Quá chưa hiểu nguyên do, quay lại nhìn nàng.

Tiểu Long Nữ nói:

- Tâm kinh nói rằng khi luyện công, hơi nóng toàn thân bốc lên ngùn ngụt, cần tập ở nơi thoáng mát và rộng rãi, không có người, cởi bỏ hết quần áo mà tập, để cho hơi nóng lập tức phát tán, không đọng lại chút nào trong cơ thể; nếu không nó sẽ tích uất bên trong, nhẹ thì gây trọng bệnh, nặng thì làm chết người.

Dương Quá nói:

- Thế thì chúng ta cứ việc cởi bỏ quần áo mà luyện tập.

Tiểu Long Nữ nói:

- Lúc tập, hai người phải dùng nội lực đạo dẫn phòng hộ cho nhau, ta và ngươi một nam một nữ, cởi hết quần áo ra ngồi bên nhau thì còn ra thể thống gì?

Dương Quá hai năm nay chuyên tâm luyện công, chẳng hề nghĩ đến chuyện mình và sư phụ nam nữ hữu biệt; lúc này cảm thấy mình và sư phụ cùng trần truồng ngồi đối diện nhau mà luyện công thì quả thực không ổn; còn không ổn ở chỗ nào, thì cũng không thể nói thành lời. Tiểu Long Nữ hiện tại đã hai mươi tuổi, nhưng từ nhỏ sống trong nhà mồ, có thể nói là nàng chẳng biết gì về thế sự, yếu chỉ tu luyện bổn môn lại khắc chế thất tình lục dục; cho nên sư đồ hai người tuy là thiếu niên nam nữ, nhưng sớm tối bên nhau, một bên lạnh lùng, một bên cung kính, không có bất cứ điều gì vượt quá lễ giáo. Giờ đây nói đến việc cởi bỏ quần áo để luyện công, chỉ cảm thấy đó là một nan đề, chứ cũng không có ý niệm gì khác. Dương Quá bỗng nói:

- Có cách rồi! Hai ta có thể ngồi trên cái giường hàn ngọc mà luyện.

Tiểu Long Nữ nói:

- Nhất thiết không được. Hơi nóng bị cái giường hàn ngọc bức hồi, luyện được vài hôm, ta và ngươi sẽ chết mất.

Dương Quá ngẫm nghĩ một lát, hỏi:

- Vì sao cứ nhất thiết phải hai người cùng luyện? Chúng ta mỗi người luyện một chỗ, đệ tử gặp điều gì chưa hiểu, sẽ thỉnh giáo cô cô sau cũng được.

Tiểu Long Nữ lắc đầu, nói:

- Không được, môn nội công này hết sức gian nan, bất cứ lúc nào cũng sẽ nhập lối rẽ, nếu không có người bên cạnh trợ giúp, sẽ bị tẩu hỏa nhập ma, phải có hai người giúp nhau mới có thể vượt qua nguy hiểm.

Dương Quá nói:

- Luyện môn nội công này quả nhiên phiền phức.

Tiểu Long Nữ nói:

- Chúng ta hãy luyện ngoại công cho thành thục, cũng đủ đánh bại các đạo sĩ phái Toàn Chân rồi. Huống hồ cũng chẳng cần sang đánh nhau với họ, mà dẫu có thắng họ, cũng vô ích. Môn nội công này không luyện cũng chẳng sao.

Dương Quá nghe sư phụ nói vậy, liền đáp ứng; chàng cũng không lưu tâm đến việc đó nữa.

Một hôm sau khi luyện công, chàng ra khỏi nhà mồ, bắt hoẵng bắt thỏ về làm thức ăn. Đánh quỵ một con hoẵng rồi, chàng lại đuổi theo một con thỏ xám. Con thỏ chạy vụt bên này bên nọ nhanh nhẹn lạ thường; hiện thời khinh công của chàng đã rất cao, song nhất thời chàng chưa thể bắt được con thỏ. Tính trẻ con trỗi dậy, chàng không chịu phóng ám khí đả thương con thỏ, mà muốn thi khinh công với nó, dồn cho nó đến lúc kiệt sức không chạy nổi mới thôi. Một người một thỏ chạy mỗi lúc một xa, con thỏ chạy vào một thung lũng, đột nhiên chui qua một bụi hoa hồng lớn.

Bụi hồng này dài tới vài trượng, tầng tầng lớp lớp hương thơm ngan ngát. Dương Quá chạy vòng bụi hoa hồng, thì con thỏ đã biến mất. Chàng đuổi nó quá lâu cũng thấy thương nó, dù bắt được nó cũng sẽ thả ra; giờ không thấy thì thôi. Nhưng thấy bụi hoa hồng như có một tấm bình phong, hoa đỏ cành lá xanh, trông rất đẹp mắt, bốn phía có bóng cây bao phủ, tựa hồ một tòa phòng ốc bằng hoa lá cành do thiên nhiên kết thành. Chàng chợt nảy ra một ý, bèn chạy về kéo Tiểu Long Nữ ra xem.

Tiểu Long Nữ thản nhiên nói:

- Ta không thích hoa, ngươi thích thì cứ ra đấy mà chơi.

Dương Quá nói:

- Không, cô cô, đây đúng là chỗ rất tốt cho hai ta luyện công, cô cô ở bên này bụi hoa, đệ tử ở bên kia bụi hoa, mỗi người cứ việc cởi y phục, không ai nhìn thấy ai cả, chẳng phải tuyệt diệu hay sao?

Tiểu Long Nữ nghe rất có lý. Nàng nhảy lên cây, nhìn tứ phía, thấy đông nam tây bắc đều một màu xanh cây lá tĩnh mịch, văng vẳng tiếng suối rì rào, tiếng chim líu lo, không một dấu chân người, quả là một nơi luyện công cực tốt, bèn nói:

- Ngươi chọn được chỗ tốt, tối nay ta ra đây luyện công.

Canh hai tối hôm ấy, hai người ra chỗ bụi hoa hồng. Ban đêm, mùi hoa càng đậm đà. Tiểu Long Nữ đem pháp môn khẩu quyết tu tập “Ngọc nữ tâm kinh” nói ra một hồi, Dương Quá hỏi những chỗ chưa rõ, rồi hai người sang hai bên bụi hoa hồng, cởi hết quần áo, bắt đầu luyện tập. Dương Quá chìa tay trái qua bụi hoa, chạm vào bàn tay phải của Tiểu Long Nữ, hễ trong lúc luyện tập ai gặp chỗ khó, thì người kia nhận cảm ứng sẽ lập tức vận công trợ giúp.

Hai người từ đó lấy đêm làm ngày. Buổi tối họ luyện công, ban ngày nghỉ ngơi trong cổ mộ. Hồi này đang là mùa hạ nóng bức, ban đêm dụng công càng mát mẻ; cứ thế hơn hai tháng bình an vô sự. “Ngọc nữ tâm kinh” gồm chín đoạn hành công. Tối nay Tiểu Long Nữ đã luyện tới đoạn thứ bảy, Dương Quá cũng luyện tới đoạn thứ sáu. Hai người ở hai bên bụi hoa hồng tự luyện tập, toàn thân hơi nóng bốc lên ngùn ngụt, hòa với mùi hoa thêm nồng. Trăng đã lên tới đỉnh đầu, luyện thêm nửa canh giờ nữa, thì họ đã luyện xong đoạn thứ bảy và thứ sáu. 

-------------------------

Bài liên quan:


No comments:

Post a Comment