Trên chốn võ lâm giang hồ của Kim Dung, có rất nhiều chuyện tình yêu lãng mạn, đẹp tựa bài thơ, tinh khôi như nụ hoa ngậm sương trên thảo nguyên buổi sớm; mà cũng vô cùng khốc liệt, bi ai, bàng hoàng ... gây xúc động, xao xuyến mãi trong lòng hàng triệu độc giả. Tình yêu nơi chốn ấy, trên hết phải kể đến là sự hy sinh không toan tính, lòng chung thuỷ vô điều kiện của những đôi nam nữ hết mình vì người mình yêu.
Hoàng đảo chủ cho rằng Hoàng Dung có tính nết si tình như mẹ nàng
Nhiều lắm, các cặp đôi như Dương Quá - Tiểu Long Nữ, Triệu Mẫn - Trương Vô Kỵ, A Châu - Kiều Phong, Lệnh Hồ Xung - Nhâm Doanh Doanh, Nhạc Linh San - Lâm Bình Chi, ...vv.
Hoàng đảo chủ cho rằng Hoàng Dung có tính nết si tình như mẹ nàng
Nhiều lắm, các cặp đôi như Dương Quá - Tiểu Long Nữ, Triệu Mẫn - Trương Vô Kỵ, A Châu - Kiều Phong, Lệnh Hồ Xung - Nhâm Doanh Doanh, Nhạc Linh San - Lâm Bình Chi, ...vv.
Trong những câu chuyện tình yêu ấy, có một thứ tình yêu đặc biệt hơn, hay nói là "khác biệt" cũng được. Hay có thể gọi đúng tên hơn là tình nghĩa chăng (?). Đó là loại tình cảm sâu sắc tinh tế, sự son sắt dài lâu, một lòng chung thuỷ. Mà điển hình, có lẽ hiếm ai bằng được, chính là mối tình của Lão đông tà Hoàng Dược Sư và người vợ trẻ (đã khuất) của mình.
Hoàng Dược Sư chưởng môn Đào Hoa, một trong võ lâm ngũ bá danh trấn giang hồ. Võ công thượng thặng, tài trí hơn người, tinh thông khoa học, toán số, thi ca ... lại rất đẹp trai, hào hoa phong nhã. Trong thật nhiều ưu thế như vậy, ở con người này lại có một đặc điểm, một sự khác biệt. Đó là y quá nặng lòng yêu vợ thương con. Đến mức có khi mù quáng, không còn biết đúng sai, tự mình khổ đau đến suốt cuộc đời.
Trong Anh hùng xạ điêu, Hoàng Dược Sư có người vợ trẻ tên Phùng Hằng đã qua đời, để lại cho y một mụn con gái là cô bé Hoàng Dung. Người ta không biết nhiều về người vợ trẻ của y. Có chăng, thì biết một cách gián tiếp qua dáng vẻ vô cùng xinh đẹp, sự thông minh sắc sảo của Hoàng Dung - cô con gái. Đó là trí nhớ tuyệt đỉnh không ai sánh kịp, tính tình hài hước, nghịch ngợm tinh quái, nhưng tài nữ công gia chánh, nấu ăn đạt đến tuyệt diệu. Mà tâm hồn thì thật sâu sắc, giàu cảm xúc, luôn rung động trước cảnh đẹp, lời thơ ...
Trong gia đình ấy, từ người cha Hoàng Dược Sư, người mẹ trẻ đã qua đời, cho đến cô con gái Hoàng Dung, có một điều đặc biệt. Đó là sự chung tình, son sắt trong tình yêu đến lạ kỳ. Đức tánh này, về sau chính Hoàng đảo chủ đã cay đắng thừa nhận: đó là căn bệnh ... si tình! Căn bệnh của những người tha thiết yêu nhau!
Người vợ trẻ cũng yêu y thiết tha. Nàng đã trợ giúp đắc lực cho chồng trong việc dùng mưu, lừa chiếm đoạt pho võ công bí kíp mà thiên hạ thèm muốn nhất bấy giờ là bộ Cửu âm chân kinh, từ tay sư đệ của thiên hạ đệ nhất võ lâm Vương Trùng Dương, là lão ngoan đồng Chu Bá Thông. Chỉ bằng cách đọc và nhớ, nàng đã chép lại nguyên văn toàn bộ cuốn Cửu âm chân kinh cho chồng. Không mảy may sai sót dù một chữ!
Nhưng pho sách võ vô giá ấy lại bị đôi học trò cưng là Trần Huyền Phong - Mai Siêu Phong lấy trộm, bỏ trốn khỏi đảo Đào Hoa. Khiến Hoàng Dược Sư vô cùng tức giận, y đã bẻ gãy chân tất cả đệ tử còn lại, đuổi khỏi đảo Đào Hoa.
Chỉ vì thương yêu, hết lòng muốn giúp chồng, người vợ trẻ Phùng Hằng đã cố tâm nhớ lại Cửu âm chân kinh vốn đã đọc từ nhiều năm trước, chép lại pho sách cho chồng lần thứ hai. Do tổn hao tâm lực quá nhiều, lại đang lúc mang thai, nên người thiếu phụ đã sinh bệnh, chết ngay khi vừa sinh hạ Hoàng Dung. Trong giây phút lâm chung, ánh mắt và lời trăn trối của người vợ trẻ, đã khiến Hoàng Dược Sư như ngây như dại, muốn phát điên vì đau khổ. Y muốn đập phá tất cả cho hả nỗi khổ đau trong lòng. Y đã muốn chết theo vợ mình.
Nhưng lại vì thương mụn con gái vừa mới sanh bé bỏng. Bản tánh lại là người trách nhiệm, y đã cố gắng sống, hàng ngày nuôi dạy, thương yêu, cưng chiều con gái. Mà lòng vẫn không nguôi nhớ về người vợ yêu.
Y lập mộ cho người vợ trẻ, đặt vào bên nàng những món đồ trân quý, đẹp đẽ nhất trên đời. Mỗi ngày y đều đến mộ thăm người vợ yêu, thổi tiêu cho nàng nghe, hứa sẽ nuôi con gái đến khi khôn lớn, trưởng thành. Y lại làm sẵn một chiếc thuyền hoa, đáy thuyền không đóng mộng mà chỉ cột bằng dây, định đợi ngày con gái trưởng thành, sẽ lặng lẽ một mình lên thuyền hoa giong ra biển khơi. Y sẽ thổi cho người vợ yêu nghe khúc tiêu tha thiết ngày nào. Và khi đáy thuyền bung ra, y sẽ trầm mình vào sóng biển, quyên sinh theo vợ.
Tưởng có mấy ai chung tình được như vậy? Tưởng trên cõi đời này, đã có được bao nhiêu cặp vợ chồng yêu nhau tha thiết được như vậy?
Cũng chính vì lòng yêu thương chung thuỷ ấy, mà lão Đông tà nhiều phen khổ sở, khốn nạn trong cuộc đời.
Có lẽ do sống trong tình yêu thương chiều chuộng và sự dạy dỗ của người cha cổ quái. Mà cũng có thể là do gen di truyền, mà cô gái nhỏ Hoàng Dung cũng vướng vào căn bệnh si tình ấy - trong tình yêu với chàng ngốc Quách Tĩnh.
Hoàng Dung thông minh tuyệt đỉnh, xinh đẹp tuyệt trần, nhưng kể từ giây phút trái tim bị hạ gục, dính vào sợi tơ tình với chàng ngốc Quách Tĩnh, nàng đã tự định đoạt số phận của đời mình. Đó là chỉ yêu và yêu duy nhất Quách Tĩnh. Chỉ là một cô gái nhỏ 15, 16 tuổi, Hoàng Dung nghĩ mình là vợ của Quách Tĩnh như một lẽ tự nhiên, vô điều kiện. Tuyệt không bao giờ nàng nghĩ đến chuyện có thể có cảm tình hay chấp nhận sự tán tỉnh của một nam nhân nào khác.
Chính vì vậy, khi đã yêu nhau, bất ngờ biết Quách Tĩnh trước đây từng hứa sẽ cưới công chúa Mông Cổ Hoa Tranh (do sự mai mối, ép buộc của cha nàng là Thành Cát Tư Hãn), Hoàng Dung vô cùng đau khổ. Nàng không biết cách giải quyết thế nào cho phải. Mà cũng không thể nào hết yêu Quách Tĩnh được. Lại biết Quách Tĩnh tuy ngốc nghếch, nhưng bản chất là một người quân tử, nhất ngôn giữ lời, nên Hoàng Dung không bao giờ ép buộc, hay yêu cầu chàng ngốc phải bỏ Hoa Tranh theo mình.
Chính vì vậy, khi đã yêu nhau, bất ngờ biết Quách Tĩnh trước đây từng hứa sẽ cưới công chúa Mông Cổ Hoa Tranh (do sự mai mối, ép buộc của cha nàng là Thành Cát Tư Hãn), Hoàng Dung vô cùng đau khổ. Nàng không biết cách giải quyết thế nào cho phải. Mà cũng không thể nào hết yêu Quách Tĩnh được. Lại biết Quách Tĩnh tuy ngốc nghếch, nhưng bản chất là một người quân tử, nhất ngôn giữ lời, nên Hoàng Dung không bao giờ ép buộc, hay yêu cầu chàng ngốc phải bỏ Hoa Tranh theo mình.
Nhớ lần giúp Quách Tĩnh trị thương trong mật thất, chỉ vì muốn giữ bí mật, vì sự an nguy cho người yêu, Hoàng Dung có ý muốn giết cô ngốc. Nhưng thấy Quách Tĩnh nhìn mình, nghĩ đến việc sau này Quách Tĩnh lại nhớ chuyện này, mà lòng không vui, thì có chung sống với nhau cũng không còn gì là thú vị nữa, nàng đã bỏ ý định, chấp nhận mọi rủi ro. Quả là Hoàng Dung đã yêu đến chân tình, sâu xa lắm vậy.
Hoàng Dung không khi nào không nhớ đến Quách Tĩnh. Cả đời mình Hoàng Dung luôn dõi theo, chung tay, hỗ trợ cho chàng ngốc đến quên mình. Diễm phúc cho Quách Tĩnh lắm vậy.
Nói về căn bệnh si tình trong gia đình Hoàng đào chủ, có lẽ tình tiết đáng nhớ nhất, cảm thương nhất, là khi Quách Tĩnh - Hoàng Dung vừa trị thương xong, ra ngoài mật thất thì gặp lại công chúa Hoa Tranh. Khi ấy, có mặt cả cha nàng Hoàng Dược Sư.
Hoàng Dung buồn bã nói: Là vợ chưa cưới của Tĩnh ca ca.
Vừa nghe câu ấy Hoàng Dược Sư tựa hồ không tin vào tai mình. Quá tức giận, Hoàng Dược Sư đã yêu cầu Quách Tĩnh phải giết Hoa Tranh, hoặc không bao giờ gặp lại nữa. Nhưng Quách Tĩnh đã từ chối, lại còn khẳng định sẽ giữ lời hứa cưới Hoa Tranh.
Hoàng Dung khi ấy trong lòng tan nát, bất giác thở ra một hơi, nói: Tĩnh ca ca, ta hiểu rồi, cô ta là người cùng đường với ngươi. Hai người các ngươi là một đôi bạch điêu ở đại mạc, ta chỉ là một con chim én dưới cành liễu ở Giang Nam thôi.
Quách Tĩnh bước lên vài bước, nắm chặt hai tay nàng nói: Dung nhi, ta không biết cô nói đúng hay không, nhưng trong lòng ta chỉ có cô, cô đã hiểu rõ rồi. Bất kể người ngoài nói là đúng hay không, cho dù đốt ta thành tro, trong lòng ta cũng chỉ có cô thôi.
Hoàng Dung ứa nước mắt nói: Vậy tại sao ngươi lại nói muốn cưới cô ta?
Quách Tĩnh nói: Ta là một kẻ ngu ngốc, chuyện gì cũng không hiểu rõ. Ta chỉ biết đã ưng thuận rồi thì quyết không được hối hận. Nhưng ta cũng không bịa đặt, bất kể thế nào trong lòng ta cũng chỉ có cô.
Hoàng Dung trong lòng mờ mịt, vừa vui mừng vừa khó xử, lát sau lặng lẽ cười một tiếng, nói: Tĩnh ca ca, nếu sớm biết thế này thì chúng ta cứ ở lại đảo Minh Hà không về, há không hay hơn sao?
Hoàng Dược Sư đột nhiên nhướng hàng lông mày xếch lên, quát: Chuyện đó dễ lắm. Tay áo phất một cái vung chưởng đánh vào Hoa Tranh.
Hoàng Dung vốn biết tâm ý cha, thấy y mắt lộ lãnh quang, biết y đã nổi sát cơ, trước khi y vung chưởng ra đã bước ra chặn trước mặt. Hoàng Dược Sư sợ con gái bị thương, chưởng thế hơi chậm lại, Hoàng Dung đã nắm tay Hoa Tranh kéo nàng xuống ngựa. Chỉ nghe bình một tiếng, phát chưởng của Hoàng Dược Sư đã đập lên yên ngựa. Trong chớp mắt đầu tiên thì con ngựa ấy trông cũng không có gì khác lạ, nhưng dần dần rũ đầu xuống, bốn vó chụm lại co rút thành một khối, nằm phục xuống đất chết luôn.
Hoàng Dược Sư không rõ tại sao con gái lại xuất thủ cứu Hoa Tranh, đứng ngẩn người ra.
Chỉ nhìn con gái một cái, chợt thấy nàng thần sắc thê thảm, lại như trong lòng có trăm mối tơ vò không sao gỡ được, trong lòng đột nhiên lạnh buốt, thấy như vẻ mặt của vợ y lúc sắp chết. Hoàng Dung rất giống người mẹ đã chết, tình trạng lúc bấy giờ từng khiến Hoàng Dược Sư như ngây như điên, tuy việc đã mười lăm năm nhưng hàng ngày vẫn như hiện ra trước mắt, bây giờ đột nhiên nhìn thấy trên vẻ mặt con gái, biết nàng đã yêu thương Quách Tĩnh vô cùng, nghĩ thầm đây chính là tính nết si tình của cha mẹ nàng, không sao hóa giải được lúc ấy thở dài một tiếng, ngâm:
Hoàng Dung đứng ngẩn người ra, nước mắt từ từ lăn xuống".
Hoàng Dung thấy dáng vẻ Hoa Tranh thân thiết, trò truyện nói cười khúc khích với Quách Tĩnh, thì lòng đau như cắt, vô cùng bực dọc. Hoàng Dược Sư thấy vẻ mặt con gái khác lạ, hỏi: Dung nhi, cô gái Phiên này là ai?
Đoạn dưới đây trích nguyên văn trong Anh hùng xạ điêu (những đoạn chữ nghiêng):
Đoạn dưới đây trích nguyên văn trong Anh hùng xạ điêu (những đoạn chữ nghiêng):
Hoàng Dung buồn bã nói: Là vợ chưa cưới của Tĩnh ca ca.
Vừa nghe câu ấy Hoàng Dược Sư tựa hồ không tin vào tai mình. Quá tức giận, Hoàng Dược Sư đã yêu cầu Quách Tĩnh phải giết Hoa Tranh, hoặc không bao giờ gặp lại nữa. Nhưng Quách Tĩnh đã từ chối, lại còn khẳng định sẽ giữ lời hứa cưới Hoa Tranh.
Hoàng Dung khi ấy trong lòng tan nát, bất giác thở ra một hơi, nói: Tĩnh ca ca, ta hiểu rồi, cô ta là người cùng đường với ngươi. Hai người các ngươi là một đôi bạch điêu ở đại mạc, ta chỉ là một con chim én dưới cành liễu ở Giang Nam thôi.
Quách Tĩnh bước lên vài bước, nắm chặt hai tay nàng nói: Dung nhi, ta không biết cô nói đúng hay không, nhưng trong lòng ta chỉ có cô, cô đã hiểu rõ rồi. Bất kể người ngoài nói là đúng hay không, cho dù đốt ta thành tro, trong lòng ta cũng chỉ có cô thôi.
Hoàng Dung ứa nước mắt nói: Vậy tại sao ngươi lại nói muốn cưới cô ta?
Quách Tĩnh nói: Ta là một kẻ ngu ngốc, chuyện gì cũng không hiểu rõ. Ta chỉ biết đã ưng thuận rồi thì quyết không được hối hận. Nhưng ta cũng không bịa đặt, bất kể thế nào trong lòng ta cũng chỉ có cô.
Hoàng Dung trong lòng mờ mịt, vừa vui mừng vừa khó xử, lát sau lặng lẽ cười một tiếng, nói: Tĩnh ca ca, nếu sớm biết thế này thì chúng ta cứ ở lại đảo Minh Hà không về, há không hay hơn sao?
Hoàng Dược Sư đột nhiên nhướng hàng lông mày xếch lên, quát: Chuyện đó dễ lắm. Tay áo phất một cái vung chưởng đánh vào Hoa Tranh.
Hoàng Dung vốn biết tâm ý cha, thấy y mắt lộ lãnh quang, biết y đã nổi sát cơ, trước khi y vung chưởng ra đã bước ra chặn trước mặt. Hoàng Dược Sư sợ con gái bị thương, chưởng thế hơi chậm lại, Hoàng Dung đã nắm tay Hoa Tranh kéo nàng xuống ngựa. Chỉ nghe bình một tiếng, phát chưởng của Hoàng Dược Sư đã đập lên yên ngựa. Trong chớp mắt đầu tiên thì con ngựa ấy trông cũng không có gì khác lạ, nhưng dần dần rũ đầu xuống, bốn vó chụm lại co rút thành một khối, nằm phục xuống đất chết luôn.
Hoàng Dược Sư không rõ tại sao con gái lại xuất thủ cứu Hoa Tranh, đứng ngẩn người ra.
Chỉ nhìn con gái một cái, chợt thấy nàng thần sắc thê thảm, lại như trong lòng có trăm mối tơ vò không sao gỡ được, trong lòng đột nhiên lạnh buốt, thấy như vẻ mặt của vợ y lúc sắp chết. Hoàng Dung rất giống người mẹ đã chết, tình trạng lúc bấy giờ từng khiến Hoàng Dược Sư như ngây như điên, tuy việc đã mười lăm năm nhưng hàng ngày vẫn như hiện ra trước mắt, bây giờ đột nhiên nhìn thấy trên vẻ mặt con gái, biết nàng đã yêu thương Quách Tĩnh vô cùng, nghĩ thầm đây chính là tính nết si tình của cha mẹ nàng, không sao hóa giải được lúc ấy thở dài một tiếng, ngâm:
- Thả phù trời đất là lò chừ, thợ ấy hóa công! Âm dương là tro chừ, vạn vật đại đồng! (Dịch nghĩa: Người ta và vạn vật trên đời này cũng như đặt vào một cái lò lớn bị nung đúc khổ sở thế nào).
Hoàng Dung đứng ngẩn người ra, nước mắt từ từ lăn xuống".
Hoàng Dung là người đọc sách, hiểu văn thơ, nên hiểu ý cha lắm.
Lại thấy thương người cha. Y vì quá thương con gái, mà lòng lạnh buốt, khổ đau, bất lực. Y biết con gái mình đã yêu thằng tiểu tử ngốc ấy rồi. Biết rõ con mình có có tính nết si tình như người mẹ của nàng (mà thực ra cũng là tính nết của chính y vậy). Thì chỉ còn biết than trời, trách phận mà thôi. Y không trách hay giận con gái mình được.
Kế đó:
Hoàng Dung nhìn Quách Tĩnh một cái, thấy y nhìn mình chằm chằm, ánh mắt đầy vẻ yêu thương, thâm tình vô hạn, ngoảnh lại nói với cha: Cha, y muốn cưới người khác thì con cũng lấy người khác. Trong lòng y chỉ có con thì trong lòng con cũng chỉ có y.
Hoàng Dược Sư nói: Hô, con gái của đảo Đào Hoa không thể thua thiệt, như thế cũng không sai. Nếu người ngươi lấy không cho ngươi gặp y thì sao?
Hoàng Dung nói: Hừ, ai dám cản con? Con là con gái cha mà.
Hoàng Dược Sư nói: Nha đầu ngốc, cha sống không bao lâu sẽ chết thôi.
Hoàng Dung buồn rầu nói: Cha, y đối xử với con như thế, chẳng lẽ con còn sống được lâu sao?
Hoàng Dược Sư nói: Vậy ngươi còn đi cùng thằng tiểu tử vô tình vô nghĩa này không?
Hoàng Dung nói: Con đi cùng y thêm một ngày thì vui sướng thêm một ngày.
Hoàng Dược Sư nói: Hô, con gái của đảo Đào Hoa không thể thua thiệt, như thế cũng không sai. Nếu người ngươi lấy không cho ngươi gặp y thì sao?
Hoàng Dung nói: Hừ, ai dám cản con? Con là con gái cha mà.
Hoàng Dược Sư nói: Nha đầu ngốc, cha sống không bao lâu sẽ chết thôi.
Hoàng Dung buồn rầu nói: Cha, y đối xử với con như thế, chẳng lẽ con còn sống được lâu sao?
Hoàng Dược Sư nói: Vậy ngươi còn đi cùng thằng tiểu tử vô tình vô nghĩa này không?
Hoàng Dung nói: Con đi cùng y thêm một ngày thì vui sướng thêm một ngày.
Lúc nói câu ấy dáng vẻ thê thảm như muốn chết.
Hai cha con một hỏi một đáp, Giang Nam lục quái tuy tính tình quái dị nhưng nghe thấy bất giác cũng ngẩn người. Nên biết thời Tống rất để ý tới chuyện lễ giáo Hoàng Dược Sư không phải người khinh Thang Vũ mà bạc Chu Khổng nhưng hành sự luôn muốn làm ngược lại thế tục mới bị người ta đặt cho ngoại hiệu Đông tà. Hoàng Dung từ nhỏ được cha rèn luyện, nghĩ vợ chồng là vợ chồng, tình yêu là tình yêu, trong đầu óc bé nhỏ nào có nghĩ gì tới chuyện trinh tháo tiết liệt? Lần trò chuyện kinh thế hãi tục này, người ngoài nghe thấy không khỏi lắc đầu lè lưỡi, nhưng hai cha con y lại nói ra rất tự nhiên, như lúc nhàn rỗi trò chuyện trong nhà. Bọn Kha Trấn ác cho dù khoát đạt cũng không khỏi ngấm ngầm lắc đầu.
Hoàng Dược Sư nhìn nhìn con gái, lại nhìn nhìn Quách Tĩnh, ngẩng đầu lên trời hú dài một tiếng, âm thanh rung động ngọn cây, hang núi dội tiếng lại, làm một bầy chim khách giật mình bay vọt lên.
Hoàng Dung kêu lên: Chim khách chim khách, đêm nay Ngưu lang gặp Chức nữ, còn không mau mau bắc cầu đi! (*)
Hoàng Dược Sư nhặt một viên đá nhỏ dưới đất thẳng tay ném ra, hơn mười con chim khách nhao nhao rơi xuống chết lăn dưới đất, y quay người lại lãng đãng bước đi, mọi người chỉ chớp mắt một cái, bóng áo xanh của y đã khuất hẳn sau rừng cây.
Hoàng Dung kêu lên: Chim khách chim khách, đêm nay Ngưu lang gặp Chức nữ, còn không mau mau bắc cầu đi! (*)
Hoàng Dược Sư nhặt một viên đá nhỏ dưới đất thẳng tay ném ra, hơn mười con chim khách nhao nhao rơi xuống chết lăn dưới đất, y quay người lại lãng đãng bước đi, mọi người chỉ chớp mắt một cái, bóng áo xanh của y đã khuất hẳn sau rừng cây.
Ngưu Lang - Chức Nữ qua cầu Ô Thước gặp nhau mỗi năm
* * * * *
Chỉ qua một đoạn văn ngắn ở trên, đã cho chúng ta thấy căn bệnh si tình của cha con Hoàng đảo chủ là nặng lắm. Vô phương chữa trị mất rồi.
Đó là phúc, hay hoạ? Đó là xấu, hay tốt? Câu hỏi này mỗi người chúng ta hẳn sẽ có sự chiêm nghiệm và lý giải khác nhau. Qua tình tiết ấy, chúng ta thấy thương và ái ngại cho cha con họ.
Trong số các fan kiếm hiệp Kim Dung, nhiều người rất không thích Hoàng Dung. Nhiều người cho rằng nàng là một kẻ xấu tính, độc ác. Nàng đã dùng nhiều gian kế để hãm hại người khác hoặc đóng kịch để có lợi cho mình. Điều đó có phần đúng, trong môi trường "tà đạo" mà Hoàng Dung đã sống từ nhỏ.
Nhưng theo tại hạ, suy cho cho cùng, Hoàng Dung chỉ là một cô gái còn rất nhỏ tuổi, vừa bước chân vào chốn giang hồ đã gặp nhiều sóng gió, chèn ép. Song về bản chất, nàng là một người sâu sắc, tốt bụng, nhân ái, thích lẽ công bằng, yêu ghét rõ ràng. Và đặc biệt nàng mang trong mình "căn bệnh" si tình - như cha mẹ nàng. Căn bệnh ấy, tại hạ thích!
.........
(*) Sự tích Ngưu lang - Chức nữ
Ngưu Lang là vị thần chăn trâu của Ngọc Hoàng Thượng đế, vì say mê một tiên nữ phụ trách việc dệt vải tên là Chức Nữ nên bỏ bễ việc chăn trâu, để trâu đi nghênh ngang vào điện Ngọc Hư. Chức Nữ cũng vì mê tiếng tiêu của Ngưu Lang nên trễ nải việc dệt vải. Ngọc Hoàng giận dữ, bắt cả hai phải ở cách xa nhau, người đầu sông Ngân, kẻ cuối sông.
Sau đó, Ngọc Hoàng thương tình nên ra ơn cho hai người mỗi năm được gặp nhau vào ngày 7 tháng Bảy âm lịch. Khi tiễn biệt nhau, Ngưu Lang và Chức Nữ khóc sướt mướt. Nước mắt của họ rơi xuống trần hóa thành cơn mưa và được người dưới trần gian đặt tên là mưa ngâu.
Thời bấy giờ sông Ngân trên thiên đình không có một cây cầu nào cả nên Ngọc Hoàng mới ra lệnh cho làm cầu để Ngưu Lang và Chức Nữ được gặp nhau. Các phường thợ mộc ở trần thế được vời lên trời để xây cầu. Vì mạnh ai nấy làm, không ai nghe ai, họ cãi nhau chí chóe nên đến kỳ hạn mà cầu vẫn không xong.
Ngọc Hoàng bực tức, bắt tội các phường thợ mộc hóa kiếp làm quạlấy đầu sắp lại làm cầu cho Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau. Cầu có tên là Ô Thước là do chim Ô (quạ) và chim Thước (chim Khách) kết cánh tạo ra.
(*) Sự tích Ngưu lang - Chức nữ
Ngưu Lang là vị thần chăn trâu của Ngọc Hoàng Thượng đế, vì say mê một tiên nữ phụ trách việc dệt vải tên là Chức Nữ nên bỏ bễ việc chăn trâu, để trâu đi nghênh ngang vào điện Ngọc Hư. Chức Nữ cũng vì mê tiếng tiêu của Ngưu Lang nên trễ nải việc dệt vải. Ngọc Hoàng giận dữ, bắt cả hai phải ở cách xa nhau, người đầu sông Ngân, kẻ cuối sông.
Sau đó, Ngọc Hoàng thương tình nên ra ơn cho hai người mỗi năm được gặp nhau vào ngày 7 tháng Bảy âm lịch. Khi tiễn biệt nhau, Ngưu Lang và Chức Nữ khóc sướt mướt. Nước mắt của họ rơi xuống trần hóa thành cơn mưa và được người dưới trần gian đặt tên là mưa ngâu.
Thời bấy giờ sông Ngân trên thiên đình không có một cây cầu nào cả nên Ngọc Hoàng mới ra lệnh cho làm cầu để Ngưu Lang và Chức Nữ được gặp nhau. Các phường thợ mộc ở trần thế được vời lên trời để xây cầu. Vì mạnh ai nấy làm, không ai nghe ai, họ cãi nhau chí chóe nên đến kỳ hạn mà cầu vẫn không xong.
Ngọc Hoàng bực tức, bắt tội các phường thợ mộc hóa kiếp làm quạlấy đầu sắp lại làm cầu cho Ngưu Lang và Chức Nữ gặp nhau. Cầu có tên là Ô Thước là do chim Ô (quạ) và chim Thước (chim Khách) kết cánh tạo ra.
...........
Bạch Y Ngũ Bút (chủ xị Việt kiếm hiệp blog nầy)
Bạch Y Ngũ Bút (chủ xị Việt kiếm hiệp blog nầy)
- Đi tìm thiên hạ đệ nhất mỹ nhân
- Hoàng Dung đã bị Quách Tĩnh hạ gục, lấy mất trái tim như thế nào?
- Chuyện Hoàng Dung lén theo chân Quách Tĩnh
- Thú vị chuyện Hoàng Dung ngây thơ về kiến thức tình dục
- Chuyện Hoàng Dung, Nghi Lâm đi ăn trộm vì … dại trai!
- Vì sao cô gái nhỏ xinh đẹp Hoàng Dung có tánh thích ... ăn trộm?!
- Thú chơi bạch điêu của Hoàng Dung
- Thú vị bản tánh mơ mộng, thích cảnh đẹp của Hoàng Dung
- Bàng hoàng chuyện Anh Cô (Lưu quý phi) giết con
- Những chuyện "dị" ở Cái bang
- Sức nặng của lời hẹn sau 16 năm vợ chồng sẽ tái hợp của Tiểu Long Nữ khiến Trời cũng phải động lòng
- Bâng khuâng nhớ người se duyên cho Tiểu Long Nữ và Dương Quá
- Chuyện Tiểu Long Nữ giết hụt Dương Quá
- Vụ "hái quả" Tiểu Long Nữ, đừng quá trách Doãn Chí Bình
- Âu Dương Phong có trách nhiệm gì trong việc Tiểu Long Nữ bị Doãn Chí Bình “hái quả” không?
- Nghĩ gì trong giây phút Tiểu Long Nữ bị Doãn Chí Bình cướp đoạt đời con gái?
- Ngẩn ngơ cú nhảy của Quách Tương xuống vực thẳm Đoạn Trường Nhai
- Tiểu Long Nữ hẹn gặp Dương Quá sau 16 năm là để chờ Quách Tương lớn lên?
- Thú vị nghe Quách Tương luận về đại anh hùng võ lâm
- Kiều nữ độc ác Lý Mạc Sầu đã "thất thân" với ai?
- Vì sao Triệu Mẫn yêu Trương Vô Kỵ?
- Triệu Mẫn vừa uống rụ vừa tán tỉnh Trương Vô Kỵ
- Ai sẽ là vợ Trương Vô Kỵ?
- Triệu Mẫn, Chu Chỉ Nhược – ai độc ác hơn?
- Hoàng y mỹ nữ là con gái của Tiểu Long Nữ?
- Chu Chỉ Nhược thất bại thảm hại vì đặt Nga My phái lên trên tự do và tình cảm cá nhân
- Chu Chỉ Nhược xinh đẹp nhận chỉ thị quyến rũ Trương Vô Kỵ và bí mật về Ỷ thiên kiếm Đồ long đao
- Vì sao Diệt Tuyệt Sư Thái ép Chu Chỉ Nhược nhậm chức chưởng môn Nga My đời thứ tư?
- "Ta tha được người hãy tha ngay" !
- Tình yêu đơn phương và thầm lặng của Trương Tam Phong dành cho Quách Tương
- Chuyện tình Lâm Bình Chi - Nhạc Linh San: chữ hiếu nặng hơn chữ tình
- Thấy mặt tui thì phải làm … chồng tui!
Vụ án Doãn Chí Bình hiếp dâm Tiểu Long Nữ
No comments:
Post a Comment